Dứt lời, ba mươi người đồng loạt biến thành ba mươi cột sáng lao đến tường thành Đại Chu ở phía xa.
“Một ngọn lửa Thiên hành có thể tiêu diệt nó, chúng ta nhiều người như vậy có phải hơi…”
Mục Đồng thờ ơ liếc nhìn gã, rồi nói: “Đừng xem thường Đại Chu này, hình như nơi này có một luồng kiếm khí, nghe nói là do người đứng sau Diệp Quân để lại, vẫn nên cẩn thận thì hơn”, trước khi đến, gã đã cố ý đi điều tra Đại Chu này, vì thế gã biết người phụ nữ váy trắng đã để lại một luồng kiếm khí ở đây.
Thị vệ đó cười khinh: “Chỉ là một kiếm khí thôi mà, để ta phá nó”.
Trong lúc lao thẳng tới hoàng thành Đại Chu, Mục Đồng bỗng cảm thấy hơi bất an, nghĩ đến thực lực đáng sợ của Diệp Quân, gã lại càng thêm bất an, không nghĩ nhiều bèn vội vàng dừng lại, nhưng lúc này ba mươi nhân viên chấp pháp phía sau gã đã xông vào hoàng thành Đại Chu, ngay khi vừa tiến vào, một luồng kiếm khí bỗng từ trên trời giáng xuống.
Advertisement
Ầm!
Ba mươi người bị tiêu diệt.
Bị giết trong tích tắc.
Thấy thế trong đầu Mục Đồng bên ngoài hoàng thành Đại Chu vang lên tiếng “ầm”, đứng ngây người ở đó.
Advertisement
Giết trong tích tắc ư?
Lúc này đầu óc gã trống rỗng, cả người đang run lẩy bẩy.
Lúc này một người phụ nữ bỗng xuất hiện trên hoàng thành Đại Chu.
Mặc phượng bào, phong thái oai hùng.
Người đến chính là Chu Phạn.
Chu Phạn xòe tay ra, ba mươi chiếc nhẫn màu vàng xuất hiện trong tay cô ta, cô ta nhìn lướt qua những chiếc nhẫn, sau đó nhìn Mục Đồng ngoài tường thành: “Ba mươi chiếc nhẫn, cảm ơn người không tên”.
Mục Đồng: “…”
Mục Đồng nhìn bầu trời tường thành Đại Chu, xoay người biến mất khỏi đó.
Chu Phạn đứng trên tường thành nhìn tận cuối chân trời, cau chặt mày.
Cô ta biết thế lực cực lớn của Diệp Quân, đối phương không thể làm gì hắn nên mới nhắm vào mình.
Một lúc sau, cô ta chậm rãi nhắm mắt lại, cô ta biết thế lực Diệp Quân gặp phải hiện giờ không phải là thế lực mà Đại Chu có thể chống lại, cô ta chỉ có thể ở lại trong hoàng thành Đại Chu, bảo vệ chính mình, không thể ngáng chân hắn.
Một bên khác, sau khi dừng lại Mục Đồng toát cả mồ hôi, ba mươi nhân viên chấp pháp đều bị giết trong tích tắc.
Quá đáng sợ!
Mà gã biết rõ cho dù gã đi vào chắc chắn cũng sẽ bị giết ngay.
Tất nhiên lúc này gã vẫn cảm thấy may mắn nhiều hơn, nếu lúc nãy mình không lùi lại thì bây giờ cũng đã chết trong đó rồi.
Mục Đồng quay đầu nhìn về hướng Đại Chu, sau đó xoay người rời đi.
…
Thiên Hành Sinh Mệnh Giới.
Diệp Quân vẫn đang điên cuồng chiến đấu với vị Thượng Thần đó, sau trận chiến đấu mấy chục năm, mặc dù hắn vẫn bị Thượng Thần đó áp chế, nhưng lúc này kiếm ý của hắn đã có thể không bị vỡ nữa.
Trận chiến mấy chục năm đã làm cho kiếm ý của hắn thay đổi nghiêng trời lệch đất, không chỉ kiếm ý mà khí tức của hẳn cũng thay đổi rất nhiều.
Ngoài ra các kiếm kỹ của hắn cũng được thăng cấp rất nhiều trong trận chiến này, nhất là Diên Trì Nhất Kiếm, bây giờ Diên Trì Nhất Kiếm của hắn đã có thể đe dọa đến Thượng Thần đó rồi.
Không biết qua bao lâu, vô số kiếm quang bỗng xuất hiện, thoáng chốc Thượng Thần đó vội lui về phía sau, còn chưa kịp dừng lại, Diệp Quân bỗng lao đến trước mặt nó, chém mạnh một nhát kiếm.
Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!
Ầm!
Kiếm quang đáng sợ đột nhiên nổ tung, hư ảnh đó lùi về sau cả ngàn trượng, vừa dừng lại, nó dần trở nên mờ ảo.