Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4318: Chiến đấu!



Sau khi Mục Đồng đi, Mục Tướng nhíu chặt mày: “Diệp Quân sẽ đi đâu được?”



Nhị điện chủ ở một bên quay đầu nhìn ra ngoài đại điện, ánh mắt hiện lên một tia ngờ vực, người này không ở hải vực Thiên Hành lại khiến ông ta cảm thấy hơi kinh ngạc, ngoài hải vực Thiên Hành, hắn còn có thể đi đâu? Bạch Khâu Y nhắm mắt lại, đại điện rơi vào tĩnh lặng. Lúc này dĩ nhiên Diệp Quân không ở hải vực Thiên Hành, hắn đang ở một nơi mà mọi người đều không ngờ đến: Thiên Hành Sinh Mệnh Giới.



Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, mà nơi nguy hiểm này không phải là hải vực Thiên Hành mà là Thiên Hành Sinh Mệnh Giới.



Mục tiêu đầu tiên của hắn là hải vực Thiên Hành, nhưng sau đó hắn lại cảm thấy không ổn, vì Nhị điện chủ này rất không đơn giản, rất có thể đối phương sẽ đoán được hắn sẽ ở hải vực Thiên Hành, cho nên hắn dứt khoát dùng kiếm Thanh Huyên xuyên qua đến Thiên Hành Sinh Mệnh Giới.



Đương nhiên làm thế cũng hơi mạo hiểm, vì Thiên Hành Sinh Mệnh Giới là nơi quan trọng nhất của nền văn minh Thiên Hành, nếu bị phát hiện ở đây rất có thể là mọc cánh cũng khó chạy.



Advertisement

Nhưng cũng may khả năng ẩn giấu của Tháp gia rất mạnh, khi hắn đến Thiên Hành Sinh Mệnh Giới, không ai tìm thấy được hắn, thế là hắn tìm một dãy núi rồi ẩn mình trong đó, tập trung vào việc nhận truyền thừa trong tháp.



Thật ra đó là một trận chiến, hắn liên tục chiến đấu với các thượng thần của các thế hệ trước, trong quá trình này hắn không dùng đến kiếm Thanh Huyên.



Trong một vùng thời không hư vô, Diệp Quân cầm kiếm đứng đó, cách trước mặt hắn cả trăm trượng có một hư ảnh mơ hồ.



Ngay lúc này hư ảnh đó bỗng biến mất khỏi đó, gần như cùng một lúc Diệp Quân cũng đâm một nhát kiếm ra.



Advertisement



Kiếm quang xuất hiện.



Vì trong quá trình này, kiếm ý của hắn ngày càng mạnh. Lúc này, hắn giống như một người thợ rèn, kiếm ý của hắn hệt như một miếng sắt được hắn tôi luyện, sau khi liên tục trải qua tôi luyện, kiếm ý của hắn đã ngày càng mạnh.



Bây giờ Diệp Quân chỉ có một suy nghĩ, đó là…



Không ngừng rèn luyện bản thân, vì hắn biết nền văn minh Thiên Hành chắc chắn sẽ không cho hắn quá nhiều thời gian.



Cũng may vẫn còn có Tiểu Tháp, nếu không bây giờ hắn cũng không có thời gian tu luyện.



Lúc này Diệp Quân bỗng lao đến trước mặt nó, chém mạnh một nhát kiếm.



Hư ảnh đó giơ tay lên lướt ngang qua.



Vèo!



Kiếm quang nổ tung, Diệp Quân lại bị chấn động văng ra xa.



Sau khi hắn dừng lại, kiếm ý trong tay vỡ tan, hư ảnh đó vẫn không ra tay mà dừng lại, tay phải cô ta xòe ra rồi nắm chặt lại.



Ầm!



Kiếm quang lập tức tan vỡ, sức mạnh cường đại khiến Diệp Quân chần động lùi về sau. Hắn còn chưa kịp dừng lại, hư ảnh đó đã biến thành tàn ảnh lao tới trước mặt hắn.



Vụt!



Một âm thanh vang lên, Diệp Quân lập tức văng ra xa cả ngàn trượng.



Hư ảnh đó đang định ra tay, thời không xung quanh nó bỗng xuất hiện mấy chục thanh ý kiếm, thoáng chốc đã lao đến trước mặt nó.



Chỉ thấy bàn tay của hư ảnh đó lắc lư, vô số ý kiếm bị nó chặn lại, thanh ý kiếm trong tay hắn lại bị nứt ra.



Sau khi Diệp Quân dừng lại, hắn nhìn thanh ý kiếm đã bị vỡ trong tay, ánh mắt lại hiện lên vẻ phấn khích.



Vì hắn nhận ra kiếm ý của hắn mạnh hơn trước rất nhiều.



Chiến đấu!



Trong khoảng thời gian sau đó, Diệp Quân bắt đầu điên cuồng đánh nhau với hư ảnh đó, ý kiếm trong tay hắn vỡ hết lần này đến lần khác, bản thân hắn cũng bị hư ảnh đó áp chế nhưng hắn càng đánh càng phấn khích.





Một quyền thế đáng sợ lập tức lao đến bao phủ lấy Diệp Quân ở đằng xa.







Diệp Quân biến sắc vội ngưng tụ ý kiếm lần nữa, ý kiếm vừa được ngưng tụ xong, một quyền ấn đáng sợ cuồn cuộn lao đến.







Sắc mặt Diệp Quân trở nên nghiêm trọng, không lùi mà lại lao đến trước, chém mạnh một nhát kiếm vào quyền ấn đó.







Bùm!







Sau khi một tiếng nổ vang lên, một vùng quyền quang và kiếm quang nổ tung, sức mạnh cực lớn khiến Diệp Quân liên tục lùi về sau.







Ở một diễn biến khác, có người vừa định ra tay thì lại bị Mục Đồng ngăn lại, gã nhìn chằm chằm Đại Chu ở phía xa: “Trước khi đến Mục Tướng có dặn, không thể khinh địch nên mọi người cùng nhau xông lên”.







Cùng nhau xông lên!