Diệp Quân đi vào trong các, rất rộng rãi, đủ để chứa mấy vạn người, tất cả đều rất ngăn nắp, không hề lộn xộn.
Lúc này một nữ tử tướng mạo thanh tú đột nhiên đi đến trước mặt Diệp Quân, hơi cúi người hành lễ rồi cười hỏi: “Xin chào, xin hỏi ngài cần gì?”
Diệp Quân nhìn nữ tử rồi cười đáp: “Ta muốn đến lấy chút tiền”.
Mặt nữ tử biến sắc: “Ngươi… định ăn cướp?”
Diệp Quân: “…”
Cướp?
Diệp Quân nghe cô gái thanh tú nói vậy, mặt lập tức tối sầm.
Advertisement
Cô gái thanh tú do dự một chút rồi nói: “Công tử à, đây là Tiên Bảo Các, cướp ở đây… rất nguy hiểm… Hay là công tử suy nghĩ lại đi?”
Diệp Quân tiến lên một bước, sau đó nghiêm túc nói: “Cô không biết ta à?”
Cô gái thanh tú quan sát Diệp Quân, khuôn mặt đỏ lên, tim đập thình thịch, hai ngón tay xoay tròn, ngượng ngùng nói: “Công tử… Tiên Bảo Các chúng ta không cho phép nói chuyện yêu đương trong lúc làm việc, công tử… Ta vẫn còn một canh giờ nữa mới tan làm…”
Diệp Quân: “???”
Advertisement
Lúc này, một người đàn ông mập mạp đi tới, nhìn thấy người đàn ông, cô gái thanh tú chợt biến sắc, cô ta vội chắp tay cung kính hành lễ: “Tần quản sự”.
Người đàn ông mập mạp gật đầu: “Đi xuống đi!”
Cô gái thanh tú vội lui đi.
Người đàn ông mập mạp nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cũng nhìn y, một lúc sau hai người ôm chặt lấy nhau. Người đàn ông mập mạp cười lớn: “Diệp huynh, đã lâu không gặp!”
Diệp Quân cười: “Đúng thế, đã lâu không gặp, Tần huynh”.
Người trước mắt chính là Tần Phong lúc trước khi còn ở hạ giới đã giúp đỡ hắn, sau này Tần Phong được mẫu thân của y đích thân thăng chức thành trưởng lão của Tiên Bảo Các.
Mộc lúc sau, hai người đi đến tầng cao nhất của Tiên Bảo Các, đây là nơi tiếp khách tiêu chuẩn cao nhất của Tiên Bảo Các, chỉ có số ít người có tư cách đến đây.
Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, tầm nhìn rất rộng, có thể nhìn thấy một nửa hoàng thành Đại Chu. Tần Phong rót cho Diệp Quân một ly rượu rồi cười bảo: “Từ lần từ biệt ấy, chúng ta đã phải mấy năm rồi không gặp ấy nhỉ?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Tần Phong cười: “Thực lực của Diệp huynh bây giờ đã thâm sâu không thể dò được rồi. Nào, uống một ly đi”.
Nói rồi y cầm ly rượu lên.
Diệp Quân cầm ly rượu lên, ly rượu chạm vào nhau, hai người một ngụm uống cạn.
Diệp Quân hơi tò mò: “Tần huynh, sao huynh lại tới Đại Chu?”
Tần Phong đáp: “Vũ trụ Đại Chu là một nơi cực kỳ quan trọng, Trưởng Lão Các và Tiểu Ái cô nương rất coi trọng, vì thế họ đích thân cử ta tới”.
Diệp Quân gật đầu: “Thì ra là vậy”.
Tần Phong cười: “Trước khi tới ta đã nghĩ có khi nào gặp được huynh không, nào ngờ thật sự gặp được rồi!”
Nói xong y lại nâng ly.
Diệp Quân mỉm cười, hai người lại cụng ly rồi uống cạn.
Tần Phong chần chừ một chút rồi bảo: “Diệp huynh, có chuyện này ta không biết có nên nói với huynh không…”
Diệp Quân nói: “Huynh cứ nói đi”.
Tần Phong bảo: “Huynh còn nhớ Tịch Huyền cô nương không?”
Diệp Quân sửng sốt, sau đó một cô gái phi đao hiện lên trong đầu hắn.
Đương nhiên hắn không quên được cô gái này, khi ở Thanh Châu, để bảo vệ hắn, cô ấy đã suýt bỏ mạng ở thư viện Thanh Châu…
Sau đó khi đến hệ Ngân Hà, hắn cứ tưởng cô ấy sẽ đến đó, nhưng không phải.
Hắn biết cô ấy đang cố ý tránh mặt mình.
Diệp Quân nhìn Tần Phong: “Bây giờ cô ấy thế nào?”
Tần Phong đáp: “Lúc trước ta gặp cô ấy ở thư viện Quan Huyên tại vũ trụ Tiểu Quân một lần, nhưng hình như cô ấy đã quên chuyện quá khứ”.
Diệp Quân cau mày.
Tần Phong nói: “Tình hình cụ thể thế nào ta cũng không rõ nữa”.
Trong mắt Diệp Quân hiện lên vẻ phức tạp: “Khi nào giải quyết xong chuyện này, ta sẽ đi tìm cô ấy”.