Tần Phong cười: “Nào nào, uống rượu đi, hiếm lắm mới gặp được huynh mà!”
Diệp Quân cười: “Được!”
Hai người đã lâu không gặp, đương nhiên có rất nhiều điều muốn nói, thoáng cái đã tới khi trời tối.
Đêm khuya, trên lầu các chỉ còn lại một mình Tần Phong, trước mặt y có một chiếc nhẫn không gian, trong nhẫn có hàng vạn viên tinh thể Vĩnh Hằng, ngoài ra còn có một số bảo vật.
Vẻ mặt Tần Phong khá phức tạp.
Advertisement
Thật ra phần nhiều vẫn là cảm khái.
Y cũng không ngờ tiểu kiếm tu Nam Châu chẳng ai coi trọng khi xưa lại là con trai của Các chủ Tiên Bảo Các. Y lại càng không ngờ mình lại vì một vài việc tốt trước đây mà đi được tới ngày hôm nay. Phải biết rằng bây giờ y đang nắm quyền rất lớn ở Tiên Bảo Các, chắc chắn là nhân vật có máu mặt một phương.
Tuy thực lực của y không cao, nhưng y có thể điều động vô số cường giả hàng đầu đáng gờm.
Y không phải trưởng lão của một phân viện, y là trưởng lão của tổng viện Tiên Bảo Các.
Advertisement
Đương nhiên y biết rất rõ không phải y giỏi giang nhường nào, mà vì Tiên Bảo Các mạnh hơn y quá nhiều. Sở dĩ y có thể đi tới ngày hôm nay là vì khi xưa y đã lựa chọn đúng!
Tần Phong lắc đầu cười, nâng ly rượu trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch.
Diệp Quân không đến thư viện Quan Huyên mà đến hoàng cung Đại Chu. Trong đại điện, Chu Phạn đang ngồi trên hoàng vị, trước mặt cô ta là tấu sớ chất cao như núi.
Sau khi lên ngôi, cô ta bắt đầu thực hiện cải cách rộng rãi, còn kết nối với vũ trụ Quan Huyên nên có rất nhiều việc phải làm.
Đúng lúc này, bàn tay cầm bút của Chu Phạn chợt khựng lại, cô ta chậm rãi ngẩng đầu thì thấy một người đàn ông đang đứng cách đó không xa.
Chính là Diệp Quân.
Chu Phạn nở nụ cười: “Về rồi à?”
Diệp Quân gật đầu, đi tới bên cạnh Chu Phạn rồi ngồi uống, rất tự nhiên ôm lấy vòng eo thon gọn của cô ta, dịu dàng nói: “Vất vả cho muội rồi”.
Chu Phạn dựa vào vai Diệp Quân, khẽ cười: “Có gì vất vả đâu? Không biết có bao nhiêu người muốn ngồi vào vị trí của ta kia kìa”.
Nói xong cô ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Không lâu trước đây có một nhóm cường giả bí ẩn đến nền văn minh Thiên Hành…”
Diệp Quân nói: “ Người của nền văn minh Thiên Hành”.
Sắc mặt Chu Phạn đột nhiên thay đổi, cô ta quay đầu lại nhìn Diệp Quân, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Diệp Quân vuốt nhẹ mái tóc xõa sau vai Chu Phạn, dịu dàng bảo: “Đừng lo, ta sẽ giải quyết ổn thỏa”.
Chu Phạn trầm giọng: “Sau đó lại có một cường giả nữa tới, người đó có lẽ không phải người của nền văn minh Thiên Hành”.
Diệp Quân nói: “Đến từ Ly Hận Thiên, tất cả đều là kế hoạch của vị Điện chủ Ác Đạo Minh, ông ta muốn liên thủ với mấy thế lực hàng đầu để giết ta.”
Sự lo lắng trong mắt Chu Phạn lại hiện lên, cô ta nắm chặt tay Diệp Quân.
Diệp Quân nói: “Thời gian này muội đừng rời khỏi Đại Chu’.
Chu Phạn gật đầu: “Ta biết, nhưng huynh…”
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn ra ngoài điện: “Đến lúc ta đáp trả rồi”. Lần này Nhất Niệm đã suýt chết ở nền văn minh Thiên Hành, sao hắn có thể bỏ qua chuyện này được? Nợ máu phải trả bằng máu!
Hơn nữa chắc chắn Ác Đạo Minh sẽ không chịu dừng lại, mà hắn cũng không muốn ngồi yên chờ chết.
Chiến đấu thôi!
Diệp Quân không ở lại Đại Chu lâu, sau khi giải quyết xong chuyện cần làm, hắn bèn rời khỏi Đại Chu.
Diệp Quân chợt gọi: “Tịnh An”.
Tịnh An xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, trong tay cô ta đang cầm một cây kẹo hồ lô. Diệp Quân nói: “Giúp ta điều tra xem vị Nhị điện chủ kia đang ở đâu”.
Tịnh An gật đầu, cô ta búng tay, thời không bên cạnh chợt rung lên, sau đó một đốm lửa chậm rãi bay ra.
Tịnh An nói: “Điều tra Nhị điện chủ của Ác Đạo Minh”.