Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4440: “Ta vẫn… chưa chết…”



Cứ thử đi!



Khoảnh khắc Tịnh Sơ dứt lời, Phục Võ liền biến mất tại chỗ.



Đoàng đoàng!



Trong tích tắc, một luồng kiếm quang mang theo kiếm thế đáng sợ quét qua nơi đây.



Kiếm quang đi qua nơi nào, thời không nổ tung từng tấc rồi hủy diệt.



Mà gần như cùng lúc đó, Tịnh Sơ cũng biến mất tại chỗ, từng luồng ý chí võ đạo đáng sợ không ngừng phun ra trong khắp đất trời.

Advertisement



Kiếm ý!



Ý chí võ đạo!



Hai luồng sức mạnh đáng sợ khiến cho thời không Loạn Cổ vỡ ra từng tấc rồi hủy diệt, may mà thời không Loạn Cổ này vẫn luôn có sức mạnh thần bí trấn áp tu sửa, nếu không nó đã sớm hóa thành hư vô, nhưng dù vậy thì thời không ấy cũng đã hơi khó để sửa lại rồi…



Advertisement



Mà cường giả trong bóng tối xung quanh lại càng thêm kinh hãi, lùi lại liên tục, không dám tới gần khu vực chiến đấu này.



Chẳng mấy chốc, hai người phụ nữ đã va mạnh vào nhau bằng cách trực tiếp nhất!



Cú va chạm này khiến thời không Loạn Cổ trở nên đen kịt! Tĩnh lặng chết chóc.



Đám cường giả nền văn minh Thiên Hành nhìn chằm chằm thời không Loạn Cổ, tim vọt lên tận họng.



Đương nhiên họ hiểu nếu Phục Võ thắng thì có nghĩa là gì. Trận chiến này liên quan đến sự sống còn của nền văn minh Thiên Hành.



Diệp Quân cũng nhìn chằm chằm thời không Loạn Cổ, ai thắng đây?



Nhất Niệm bên cạnh hắn căng thẳng, tay trái nắm chặt tay Diệp Quân, cô ta biết nếu Phục Võ thắng thì hôm nay nền văn minh Thiên Hành sẽ bị hủy diệt. Lúc này Phục Võ đã điên cuồng giết chóc, ngoài Tịnh Sơ ra không ai có thể ngăn cản được. Đúng lúc này, thời không Loạn Cổ dưới sự tu bổ của sức mạnh thần bí, dần dần bắt đầu bình thường trở lại.



Phục Võ và Tịnh Sơ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.



Hai người phụ nữ đối mặt với nhau từ xa, trước ngực Tịnh Sơ đang cắm một thanh kiếm, máu không ngừng tuôn ra từ vị trí thanh kiếm đó rồi nhỏ xuống.



Khóe miệng Phục Võ liên tục trào máu, áo trước ngực đã biến thành màu đỏ như máu, ngoài ra cơ thể bà ta rất mờ ảo nhưng thân xác không bị phá vỡ, chỉ là cơ thể mờ ảo một cách kỳ lạ, như thể trong suốt. Cả hai đều chịu thiệt hại nặng nề!



Phục Võ lau vết máu trên khóe miệng, nhưng vừa lau, máu lại trào ra tiếp, bà ta quyết định mặc kệ rồi bước từ từ về phía Tịnh Sơ, nhìn thẳng Tịnh Sơ mà nói: “Hôm nay ta nhất định phải diệt nền văn minh Thiên Hành”.



Thanh kiếm trước ngực Tịnh Sơ rung chuyển dữ dội, muốn hoàn toàn hủy diệt sự sống của bà ta, nhưng đã bị một luồng ý chí võ đạo trấn áp.



Tịnh Sơ chậm rãi nắm chặt hai tay lại, nhìn chằm chằm Phục Võ với ánh mắt kiên định: “Vậy thì phải bước qua được xác ta đã”.



Nói xong bà ta gầm lên một tiếng, ép thanh kiếm bay ra khỏi người mình, sau đó bà ta nhảy lên, hung mãnh lao về phía Phục Võ.



Nơi xa, Phục Võ duỗi một ngón tay ra, sau đó hơi hướng về phía trước, trong nháy mắt, hàng triệu tia kiếm quang phóng ra từ đầu ngón tay.



Kiếm quang như biển, bao phủ trời đất.



Ầm ầm!



Sau khi Tịnh Sơ lao mạnh tới, vô số kiếm quang nổ tung, thời không vốn đã được sửa lại trong nháy mắt một lần nữa vỡ tan, lại trở nên đen kịt…



Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hai người phụ nữ đồng thời bay ngược ra cả mấy vạn trượng.



Tịnh Sơ dừng lại, bà ta nằm trong thời không, khóe miệng không ngừng tràn ra máu tươi, trên người bà ta có hàng trăm vết kiếm, không chỉ vậy sức sống trong cơ thể bà ta vẫn đang tan biến một cách nhanh chóng. Mà Phục Võ cũng nằm trong thời không, trong cơ thể bà ta có vô số quyền ý tung hoành, chúng cũng đang điên cuồng hủy diệt sức sống của bà ta.



Cả hai người phụ nữ đều bị thương nặng!





Nhưng rất nhanh, Phục Võ lại đứng dậy. Bà ta nhìn Tịnh Sơ đang nằm nơi xa, sau đó quay người bước đi, chỉ một bước đã tới trước mặt nhóm Diệp Quân.







Bà ta nhìn tổ thạch luân hồi chăm chú, trong mắt là chấp niệm. Bà ta bước từng bước về phía viên đá, mỗi bước đi, trong không trung đều sẽ để lại một dấu chân máu.







Đi được vài bước, bà ta chợt quay đầu lại, Tịnh Sơ đang đứng phía sau nơi cách bà ta trăm trượng, trên người máu chảy ròng ròng…







Tịnh Sơ nhìn Phục Võ, nói ngắt quãng: “Ta vẫn… chưa chết…”







Vừa nói xong, khóe miệng bà ta lại trào máu, sau đó nhỏ xuống đất…







Nhìn thấy cảnh này, vô số cường giả của nền văn minh Thiên Hành ậng lên nước mắt. Nhất Niệm cũng rơm rớm nước mắt. Quan chấp hành đứng đầu!







Trước đây cô ta cũng muốn trở thành quan chấp hành đứng đầu, bởi vì thật sự rất uy phong, có thể khiến tất cả người dân kính phục.




Nhưng lúc này cô ta mới hiểu, danh xưng quan chấp hành đứng đầu này không chỉ uy phong, mà còn là trách nhiệm.