Nhưng trận chiến trước mắt thì hắn có thể hiểu được đôi chút.
Cảm nhận hiện giờ của hắn là: Thuần khiết!
Sức mạnh của hai người phụ nữ này quá thuần khiết, không hề làm màu chút nào, cũng không sử dụng bất kỳ kiếm kỹ võ kỹ nào.
Nhìn lại bản thân, mẹ kiếp, đúng là màu mè.
Đương nhiên hắn cũng không hoàn toàn phủ định bản thân hoàn toàn, hắn biết rõ dù là Nhất Giới Tuế Nguyệt hay phương pháp điều khiển thời không đều không có gì sai, sai ở chỗ hắn không làm được cực hạn nhất và thuần túy nhất, hơn nữa giờ phút này sau khi xem hai người phụ nữ đại chiến, hắn đã có một ý tưởng.
Advertisement
Tại sao mình không khiến mọi thứ trở nên đơn giản?
Hợp nhất tất cả năng lực đặc biệt vào một kiếm?
Một kiếm tối thượng! Chắc chắn có thể!
Advertisement
Ánh mắt Diệp Quân dần dần từ rực lửa chuyển sang kiên định, hắn muốn đi trên con đường kiếm đạo của riêng mình.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Tháp gia, ta có mục tiêu mới rồi”, Tháp gia hỏi: “Mục tiêu gì?”
Diệp Quân nghiêm túc đáp: “Dưới nền văn minh cấp sáu, ta là người mạnh nhất”.
Tiểu Tháp im lặng.
Diệp Quân nói: “Tháp gia không tin?”
Tiểu Tháp nói: “Ta đi theo ba đời nhà ngươi, về cơ bản ta đã biết rõ hết mọi chiêu trò. Tin ta đi, ngươi còn chưa vô địch nền văn minh cấp năm, nền văn minh cấp sáu đã tới đánh ngươi trước rồi”.
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp nói tiếp: “Cha ngươi khi xưa lúc đầu cũng không hề lừa, về sau thực sự không còn cách nào khác, bởi vì dựa vào thực lực không thể sống được nên mới phát triển đầu óc. Nhưng ta vẫn rất khâm phục cha ngươi, bởi vì đôi lúc sau khi đạo tâm của hắn sụp đổ, hắn có thể tự lừa chính mình, lừa đạo tâm trở về… Đúng là nhân tài…”
Diệp Quân: “…”
Đoàng!
Đúng lúc này, một tiếng nổ đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên từ thời không Loạn Cổ kia, kéo suy nghĩ của Diệp Quân trở lại. Hắn ngẩng đầu nhìn, trong thời không Loạn Cổ ấy không ngừng có kiếm khí và quyền mang đáng sợ lan ra bốn phía như thủy triều. Bây giờ cả thời không Loạn Cổ giống như nước sôi trong nồi, cực kỳ đáng sợ.
Phục Võ và Tịnh Sơ đối đầu từ xa, trên người họ tỏa ra ý chí võ đạo và kiếm ý đáng sợ, những làn sóng xung kích từ kiếm khí và quyền mang ấy phá vỡ và hủy diệt thời không ngay khi họ vừa đến gần khu vực đó.
Lúc này, trên người Tịnh Sơ đã có mấy chục vết kiếm, mỗi vết đều cực kỳ sâu, máu không ngừng chảy ra từ những vết thương đó, quần áo bà ta dần thành màu đỏ như máu.
Mà Phục Võ cũng bị thương, trên người bà ta xuất hiện rất nhiều vết nứt, máu cũng không ngừng tuôn ra.
Cả hai bên đều thiệt hại nặng nề!
Thấy cảnh này, tổ thạch luân hồi bên cạnh Diệp Quân kêu gào: “Tạo nghiệp! Tạo nghiệp rồi!”
Diệp Quân: “…”
Nhất Niệm nói: “Tổ thạch, ngươi không hận quan chấp hành đứng đầu Phục Võ à?”
Tổ thạch luân hồi khẽ thở dài: “Cũng là một người đáng thương…”
Nhất Niệm im lặng.
Diệp Quân nhìn thời không Loạn Cổ kia, lúc này trên người hai người phụ nữ đều toát ra sát khí và địch ý cực kỳ mạnh mẽ.
Cả hai bên đều không chịu dừng lại.
Tịnh Sơ đột nhiên hít sâu một hơi, chậm rãi nắm chặt hai tay, ý chí võ đạo đáng sợ không ngừng tuôn ra từ trong cơ thể, cuối cùng ý chí ấy ngưng tụ thành dòng sông ý chí, uy áp mạnh mẽ khiến thời không Loạn Cổ vừa mới khôi phục một lần nữa vỡ vụn.
Mà ở đằng xa, Phục Võ đột nhiên cầm kiếm chầm chậm đi về phía Tịnh Sơ, mỗi bước đi đều có kiếm thế đáng gờm tuôn ra từ cơ thể bà ta, sau đó nghiền ép về phía Tịnh Sơ.