Người đàn ông nhìn Phục Võ, đưa tay ra khẽ nói: “Tiểu Phục…”
Giọng nói quen thuộc khiến cả người Phục Võ run lên, nước mắt rơi xuống.
Bà ta rõ ràng biết đây là thuật ảo giác.
Lý trí mách bảo bà ta nên xuất kiếm.
Nhưng lúc này cho dù thế nào bà ta cũng không đánh được, mà trong lúc này kiếm ý của bà ta bắt đầu vỡ vụn nhanh chóng, sức mạnh Hỗn Độn vẫn còn đó, chỉ cần mấy giây thôi cũng đã có thể nhấn chìm bà ta và Diệp Quân.
Phục Võ bỗng ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ngày càng gần mình, nước mắt bà ta như vỡ đê: “Xin lỗi… ta xin lỗi…”
Nói rồi bà ta bỗng gào lên.
Advertisement
Ầm!
Hàng ngàn kiếm quang lao ra từ trong người bà ta.
Nhưng kiếm quang đó lại không đâm vào người đàn ông trước mặt.
Ảo giác xung quanh đều vỡ vụn.
Nhưng lúc này sức mạnh Hỗn Độn đó đã nhấn chìm bà ta và Diệp Quân.
Advertisement
Sức mạnh Hỗn Độn cực mạnh đó khiến bà ta và Diệp Quân văng ra xa gần cả vạn trượng, cũng may Phục Võ đứng chắn trước mặt Diệp Quân, thế nên Diệp Quân vốn đã bị thương nặng hôn mê không bị tổn thương quá nhiều.
Nhưng khóe miệng Phục Võ lại xuất hiện một vệt máu.
Lúc này thời không xung quanh bỗng trở nên hư ảo, thoáng chốc bà ta và Diệp Quân đã ở trong một tinh không nào đó.
Không thấy Pháp Thần Ác Đạo.
Ánh mắt Phục Võ lóe lên một tia lạnh lẽo, bà ta vừa định rút kiếm ra, các tinh tú trong tinh vực xung quanh bắt đầu rung chuyển, ngay lập tức vô số tinh tú biến thành cột sáng tinh tú màu đỏ như máu bắn về phía Phục Võ và Diệp Quân.
Thuật Ác Pháp Tinh Thần.
Hàng vạn tinh tú tụ lại, chỉ là một khí tức đã mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng.
Đối mặt với tinh tú vô tận này, ánh mắt Phục Võ cũng hiện lên vẻ nghiêm trọng hiếm thấy, tay phải bà ta cầm kiếm để dọc xuống.
Vù!
Một tiếng kiếm kêu vang lên.
Ánh mắt Phục Võ lóe lên tia hung tợn, hai tay cầm kiếm của bà ta chém về phía trước: “Phá”.
Ầm!
Vừa chém ra một nhát kiếm, một tia kiếm quang nổ tung.
Ầm ầm…
Hàng vạn tinh tú liên tục bắn đánh về phía Phục Võ và Diệp Quân như vũ bão, từng tiếng nổ chói tai vang lên không dứt…
Kiếm quang và tinh tú quang bị hủy diệt, từng sóng xung kích của sức mạnh đáng sợ lan ra xung quanh.
Cứ thế cũng không biết qua bao lâu, một tia kiếm quang lao lên trời, vô số tinh tú bị chém vỡ.
Trong kiếm quang, cơ thể Phục Võ xoay một vòng, thuận thế chém mạnh một nhát: “Phá!”
Nhát kiếm này chém rất mạnh, cả tinh vực bắt đầu vỡ vụn. Nhưng lúc này lại chỉ thấy xung quanh bỗng xuất hiện vô số ngọn lửa kỳ dị, chỉ thoáng chốc Phục Võ và Diệp Quân bị bao vây lại.
Pháp hỏa Hỗn Độn!
Sau khi mấy ngọn lửa này xuất hiện, nhiệt độ bỗng tăng lên, thân xác Diệp Quân cách đó không xa cũng bắt đầu vặn vẹo, sau đó bắt đầu thay đổi.
Cho dù là kiếm ý vô địch của hắn cũng không thể chịu được pháp hỏa Hỗn Độn này.
Cảm nhận được thế, Phục Võ biến sắc, bà ta bỗng giơ ngón tay mình lên giữa trán, một ngọn lửa lập tức bị bà ta ép buộc lấy ra.
Âm hỏa Thiên Hành!
Phục Võ cong ngón tay lại, âm hỏa Thiên Hành biến thành một tia lửa quang đi vào giữa trán Diệp Quân, sau đó một lớp lửa bao phủ Diệp Quân, sau khi tầng lửa này xuất hiện, thân xác vốn dĩ sắp tan chảy của Diệp Quân mới dần hồi phục.
Thấy thế Phục Võ mới thu lại tầm nhìn, bà ta nhìn xung quanh, ngọn lửa Hỗn Độn đó bỗng lao về phía bà ta và Diệp Quân như thủy triều.
Ánh mắt Phục Võ lộ ra vẻ hung tợn, bà ta bỗng giậm chân phải.
Vèo!
Phục Võ biến thành tia kiếm quang lao lên từ mặt đất.
Trên cả vạn trượng, Phục Võ bỗng cúi xuống nhìn.
Soạt!
Nhát kiếm này như xé toạc cả bầu trời, vô số lửa Hỗn Độn đó cũng bị nứt ra một cái khe cực lớn vào lúc này.
Ngay khi kiếm rơi xuống đất, một kiếm khí đáng sợ bỗng nổ tung, tất cả lửa Hỗn Độn bị nhát kiếm này làm cho chấn động.
Phục Võ lại chém một nhát nữa.
Một tia kiếm quang lập tức lan ra cả vài trăm vạn trượng.
Tất cả lửa Hỗn Độn bị nhát kiếm này của bà ta chém vỡ.
Phục Võ bỗng siết chặt vỏ kiếm, đâm mạnh một nhát về phía trước: “Phá”.