Nghe thấy cụm “hai người đàn ông” của Diệp Quân, máu nóng của Tháp gia dâng trào, nó hào sảng đáp: “Mẹ kiếp, Tháp gia gánh vác cùng ngươi, Tháp gia ta đi theo ông nội ngươi có chuyện gì mà chưa từng thấy? Ta sẽ sợ một tên Đa Nguyên Đạo Đế tép riu đó chắc? Chết tiệt, chiến thôi”.
Diệp Quân bật cười lớn: “Chiến thôi”.
Tiểu Tháp bảo: “Vừa nãy ngươi nói muốn đi tìm mấy người bạn, ngươi định gọi ai?”
Ánh mắt Diệp Quân kiên định: “Lần này ta không gọi người nhà”.
Nói xong hắn quay người, ngự kiếm bay đi, biến mất tại chỗ.
Advertisement
Một lúc sau, Diệp Quân xuất hiện trên một con đường trong hệ Ngân Hà.
Lại trở về hệ Ngân Hà.
Thấy tu vi của mình không bị phong ấn, Diệp Quân thở phào nhẹ nhõm, xem ra cha không còn nhằm vào hắn nữa.
Trở lại nơi này, trong mắt Diệp Quân hiện lên vẻ phúc tạp.
Advertisement
Hắn không nghĩ nhiều mà chậm rãi nhắm mắt lại, thần thức bao phủ toàn bộ Yến Kinh, giây tiếp theo, hắn biến mất tại chỗ.
Trong chốc lát, Diệp Quân đã tới trước một căn nhà ở khu chung cư.
Mà khi hắn vừa định gõ cửa thì một luồng ý chí kiếm đạo đáng gờm đã bao phủ lấy hắn.
Cửa mở ra.
Trên chiếc ghế sofa trong nhà có một cô gái đang nhìn hắn chằm chằm.
Chính là Phục Võ!
Lúc này, Phục Võ đang mặc một chiếc áo cộc tay, bên dưới là quần jean bó sát, rất giản dị dễ chịu.