Diệp Quân gật đầu: “Một cường giả hàng đầu của nền văn minh vũ trụ cấp sáu”.
Nền văn minh vũ trụ cấp sáu.
Trong mắt Phục Võ hiện lên ý chí chiến đấu: “Được”.
Diệp Quân đang định nói thì lúc này một giọng nói vang lên từ phía sau: “Tiểu Phục, cậu ấy là ai?”
Diệp Quân quay đầu lại nhìn thì thấy một cô gái đang đứng ở cửa, cô ấy mặc áo phông trắng, bên dưới là quần đùi bò, đôi chân trắng nõn như ngọc lộ ra ngoài.
Tuy không đẹp bằng Phục Võ cũng nhưng là mỹ nhân hiếm thấy.
Phục Võ gật đầu: “Mình phải đi giết người cùng với cậu ấy”.
Diệp Quân: “…”
Ngữ Phi: “…”
Ngữ Phi tưởng Phục Võ nói đùa nên đương nhiên không coi là thật, cô ấy kéo tay Phục Võ với vẻ không nỡ: “Thế khi nào cậu về?”
Khoảng thời gian này cô ấy ở cùng Phục Võ nên cũng có tình cảm với nhau.
Phục Võ đáp: “Giết xong thì về”.
Diệp Quân: “…”
Tuy Ngữ Phi hơi không nỡ nhưng cũng bất đắc dĩ, cô ấy nắm chặt tay Phục Võ: “Chỗ này của mình lúc nào cũng hoan nghênh cậu”.
Phục Võ gật đầu: “Được”.
Nói rồi cô ấy quay đầu nhìn Diệp Quân, đương nhiên Diệp Quân hiểu ý của cô ấy, hắn xòe tay, một quyển trục chậm rãi bay tới trước mặt cô ấy.
Một số công pháp tu hành của nền văn minh Thiên Hành không phù hợp với con người lắm!
Ngữ Phi hơi thắc mắc: “Đây là gì?”
Diệp Quân cười đáp: “Một loại công pháp tu hành, có thể rèn luyện tăng cường sức khỏe”.
Ngữ Phi hơi kích động: “Công pháp tu hành?”
Ở hệ Ngân Hà ngày nay, cổ võ giả và tu tiên giả đã không còn là bí mật nữa.
Diệp Quân không giấu giếm, gật đầu: “Đúng thế”.
Ngữ Phi càng thêm hưng phấn: “Hai người đều là người tu hành?”
Phục Võ đáp: “Phải”.
Ngữ Phi đột nhiên ôm lấy Phục Võ, vô cùng phấn khích: “Mình biết ngay mà, từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, mình đã biết chắc chắn cậu không phải người bình thường rồi, không ngờ cậu lại thật sự là người tu hành trong truyền thuyết”.
Phục Võ nhẹ nhàng xoa đầu Ngữ Phi, không nói gì.
Khi Diệp Quân và Phục Võ rời đi, Diệp Quân lại để lại cho Ngữ Phi một ít tinh thể Vĩnh Hằng.