Vô Biên Chủ lấy một bình rượu ra uống một ngụm, cười bảo: “Các ngươi từng người lên một hay tất cả cùng lên đây? Ta thế nào cũng được”.
Ông ta nói rất nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra lại có một sự bá đạo bao trùm khắp đất trời, gây sốc cho những cường giả của các nền văn minh đang có mặt.
Bởi vì vừa rồi có Phục Võ và chủ nhân bút Đại Đạo nên họ đã không còn dám coi thường người bên phía Diệp Quân nữa, vì vậy nhất thời không ai dám bước lên…
Thấy cường giả của tất cả các nền văn minh đều không có động tĩnh, Vô Biên Chủ cười bảo: “Nhớ tên ta nhé, ta là Vô Biên Chủ, người sáng lập ra câu lạc bộ Vô Biên của hệ Ngân Hà, câu lạc bộ của ta có một dịch vụ đặc biệt tên là ‘Chỉ Tiêm Bàn Long’… Hoan nghênh mọi người đến chơi…”
Advertisement
Mọi người: “…”
…
Khi Diệp Quân vào vòng xoáy thời không, nét mặt hắn chợt thay đổi rõ rệt, bởi vì hắn phát hiện xung quanh có những luồng sức mạnh rất đáng sợ.
Nhưng hắn không có thời gian để ý nhiều, mà đuổi theo A Phu đằng xa như điên.
Advertisement
Khi tốc độ của hắn tăng lên thì sức mạnh Quang Âm bí ẩn xung quanh cũng ngày một tăng lên, một cảm giác ngột ngạt ập tới.
Diệp Quân cảm giác như mình đang ở trong biển sâu, toàn thân như sắp bị ép nổ tới nơi, không chỉ vậy, đầu óc hắn còn choáng váng, nặng vô cùng, mà ý thức của hắn cũng dần dần mơ hồ.
Diệp Quân bỗng hét lên: “Tháp gia, giúp ta”.
Tháp gia nhanh chóng phóng ánh sáng vàng ra bao trùm lấy Diệp Quân, có Tháp gia trợ giúp, Diệp Quân mới thấy dễ chịu hơn nhiều, nhưng rất nhanh, vẻ mặt hắn lại trở nên khó coi, bởi vì khi hắn không ngừng đi ngược Quang Âm thì sức mạnh Quang Âm xung quanh lại ngày càng mạnh, dù là ánh sáng vàng của Tháp gia cũng dần nhạt đi.
Diệp Quân vội phóng kiếm ý ra, nhưng dù là kiếm ý của hắn thì cũng không thể chống lại được sức mạnh Quang Âm xung quanh.
Nhìn kiếm ý của mình dần biến mất, vẻ mặt Diệp Quân hoàn toàn tối sầm lại.
Nhưng lúc này hắn lại không thể dừng lại, hơn nữa cũng sẽ không dừng lại, hắn buộc phải tăng tốc đuổi theo A Phu.
Càng đi vào sâu hơn, Diệp Quân càng cau chặt lông mày, lúc này ý thức của hắn đã bắt đầu hơi mơ hồ, cơ thể càng cảm giác như muốn nổ tung.
Kiếm ý của hắn và ánh sáng vàng của Tháp gia đều đã sắp tan biến.
Tiểu Tháp bỗng lên tiếng: “Không được, ta sắp không chịu nổi nữa rồi”.
Giọng của nó cũng trở nên rất rất yếu.
Diệp Quân bỗng hét lên, kiếm ý vô địch vô tận trong cơ thể bộc phát ra, hắn muốn cưỡng ép chống lại sức mạnh Quang Âm này, nhưng kiếm ý vô địch của hắn vừa xuất hiện đã biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Thấy vậy, sắc mặt Diệp Quân trở nên trắng bệch.
Tiểu Tháp cũng run rẩy: “Mẹ kiếp, sao những sức mạnh này lại đáng sợ như vậy…”
Lúc này nó cũng vô cùng yếu ớt.
Ý thức của Diệp Quân đã ngày càng trở nên mơ hồ, bây giờ hắn chỉ dựa vào một chút ý chí để cố gắng kiên trì.
Nhưng không lâu sau, ký ức của hắn bắt đầu trở nên hỗn loạn…
Bây giờ hắn đã không còn ở trong vũ trụ của mình nữa, mà đi ngược Quang Âm, tiến vào dòng thời gian của vũ trụ khác, dù là kiếm ý của hắn hay thần hồn của hắn thì đều đang dần bị sức mạnh Quang Âm ăn mòn…
Cô gái nhìn bóng người đang lao nhanh từ trên trời xuống về phía mình, cô muốn chạy nhưng lúc này cô lại bị một luồng khí thế bao trùm, không thể cử động, cảm giác ngột ngạt ập đến khiến cô chỉ thấy tuyệt vọng.