Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4645: Mình sai thật rồi sao?










Phương Ngự ngạc nhiên nói: “Trưởng lão, sao mà thế được? Trước đó vì chuyện này mà viện trưởng nổi trận lôi đình chấn chỉnh cả thư viện, đây…”



Cam Tiếu cười nói: “Ngươi đừng kích động, dĩ nhiên chúng ta không thể làm trái quy định của Quan Huyên…”



Nói rồi ông ta lấy một bức thư ra đưa cho Phương Ngự.



Phương Ngự ngờ vực: “Đây là?”

Advertisement



Phương Ngự mở thư ra, nội dung trong bức thư có hai cái tên: Trấn Vân, Ngao Lăng.



Phương Ngự trầm giọng nói: “Trấn tộc, tộc Thiên Long?”



Cam Tiếu gật đầu: “ Trấn Vân là người Trấn tộc, Ngao Lăng là người tộc Thiên Long, lần này họ sắp xếp hai người đến khảo sát, dĩ nhiên hai đại tộc siêu cấp này không phải chỉ vì ngoại vệ Quan Huyên, mục tiêu của họ là nội vệ Quan Huyên, nhưng ngươi cũng biết đấy, muốn vào nội vệ Quan Huyên thì phải gia nhập vào ngoại vệ trước, nói một cách đơn giản là họ đánh bóng danh tiếng, không mất bao nhiêu thời gian họ sẽ vào được nội vệ, sau đó trở thành nhân vật cốt cán nội vệ Quan Huyên, dần nắm quyền…”



Advertisement



Nói đến đây, ông ta ngừng một chốc, lại nói: “Trong gia tộc của họ, hai người này không phải là người chủ chốt gì, thuộc hạng ba hạng bốn, dĩ nhiên thực lực rất bình thường, thư viện và vài bộ phận đặc biệt không thể có phần của họ, họ chỉ có thể đến Quân Huyên Vệ… Thật ra chuyện cũng đơn giản, ngươi không cần làm gì cả, chỉ cần sắp xếp một đối thủ yếu một chút vào vòng thứ ba cho họ thôi…”



Nói xong ông ta lại lấy một bức thư đưa cho Phương Ngự: “Đã chọn xong người rồi, là hai người này, hai người này là người có thực lực khá yếu trong trận đấu lần này, chỉ cần ngươi đóng dấu thống lĩnh lên là được”.



Phương Ngự nhìn bức thư trước mặt, lặng thinh.



Cam Tiếu bỗng nói: “Ngươi có biết ai tặng nhà chính cho nhà họ Phương không?”



Phương Ngự ngạc nhiên: “Không phải là thư viện à?”



Cam Tiếu lắc đầu: “Sao thư viện có thể tặng nhà cho ngươi được? Đó là do tộc Thiên Long sắp xếp, thư mời tối nay ngươi đến thư viện là do Trấn tộc sắp xếp, họ làm thế thật ra là muốn móc nối quan hệ với ngươi”.



Phương Ngự lặng thinh.



Cam Tiếu nói tiếp: “Nơi này không có người ngoài, ta nói thật với ngươi, qua khoảng thời gian nữa ta sẽ nghỉ hưu, ta sẽ giao lại vị trí này cho ngươi, nhưng nếu ngươi muốn tiến thêm một bước nữa thì phải có người ở trên dìu dắt ngươi, bây giờ ngươi lại quen biết với viện trưởng, có thể nói chỉ cần ngươi hoàn thành chuyện này, họ sẽ rất vui lòng giúp đỡ ngươi, đây là sự trao đổi trong các mối quan hệ, lợi ích và đồng thể, chỉ cần ngươi tạo ra lợi ích một thể với họ, sau này ngươi sẽ nhận được rất nhiều tài nguyên…”



Phương Ngự nhìn Cam Tiếu: “Trưởng lão, như thế thì không công bằng với hai người còn lại”.



Cam Tiếu không nghĩ thế: “Thế giới này còn nhiều chuyện không công bằng lắm, chỉ có thể nói họ xui xẻo…”



Phương Ngự lặng thinh không nói



Cam Tiếu lại nói: “Ngươi muốn có chỗ đứng ở thư viện này, ngươi cần phải biết cách làm người, có thể nói chỉ cần ngươi đóng còn dấu này, ba tháng sau người có thể tiếp nhận vị trí của ta, một năm sau ngươi có thể vào được nội vệ, thậm chí vào được vài bộ phận then chốt của tổng viện thư viện… Lúc đó ngươi sẽ có tương lai tốt đẹp. Với tư cách là người từng trải, ta nói ngươi nghe, quan hệ và chỗ dựa ở vũ trụ Quan Huyên rất quan trọng, nói một câu bất kính, chẳng phải viện trưởng cũng nhờ vào quan hệ đó sao? Nếu không có mối quan hệ trong nhà thì viện trưởng có thể tạo ra một phần cơ nghiệp lớn thế này trong lúc còn trẻ được sao?”



Phương Ngự siết chặt hai tay, không nói gì.



Cam Tiếu nói tiếp: “Giang hồ không phải là đánh giết lẫn nhau, là đối nhân xử thế, với ngươi thì chỉ là một cái gật đầu, đóng cái dấu thôi…”



Phương Ngự nhìn bức thư trước mặt, một lúc lâu sau, gã nghĩ đến bữa tiệc tham gia tối qua, nghĩ đến các đệ tử tông môn thế gia cố gắng lấy lòng mình, nghĩ đến rất nhiều người bày tỏ ý tốt với mình, nghĩ đến nhà họ Nhạc giục hôn... nghĩ đến sự sung sướng mà địa vị mang đến…



Chỉ một con dấu thôi.



Phương Ngự lấy con dấu của mình ra đóng mạnh lên đó.



Cam Tiếu nở nụ cười.



Ngoài đại điện.



Ngay khi Diệp Quân nhìn thấy Phương Ngự đóng dấu, tay phải hắn run lên, hắn ngây người hồi lâu, sau đó nhắm mắt lại.





























chapter content