Lúc Tịnh tông chủ chuẩn bị rời đi, trong đại điện, Phương Ngự bỗng nhiên nói: “Không được”.
Không được!
Dứt lời, Diệp Quân chợt ngẩng đầu nhìn Phương Ngự đang ở trong đại điện, siết chặt hai tay.
Tịnh tông chủ dừng bước.
Advertisement
Trong đại điện.
Cam Tiếu ở trước mặt Phương Ngự cau mày: "Phương Ngự, ngươi... "
Phương Ngự nắm chặt tờ giấy đã được đóng dấu, lắc đầu: "Làm vậy là không đúng”.
Advertisement
Dường như nhận ra điều gì đó, sắc mặt Cam Tiếu đột nhiên thay đổi: “Phương Ngự, ngươi đừng suy nghĩ lung tung, bây giờ ngươi có tiền đồ rộng mở, chỉ cần ngươi bằng lòng bày ra thiện chí, đưa ra lựa chọn chính xác thì có thể nói, ngươi và người nhà họ Phương sẽ hoàn toàn quật khởi, trở thành người chói sáng nhất, ngươi tuyệt đối đừng tự tìm đường chết!”
Phương Ngự hít một hơi, lắc đầu nói: "Cam trưởng lão, làm vậy là không đúng”.
Sắc mặt Cam Tiếu trở nên khó coi.
Cam Tiếu còn định nói gì đó, đột nhiên Phương Ngự lên tiếng: “Ông còn nhớ lần đầu tiên ta đến tham dự cuộc khảo sát để trở thành ngoại vệ Quan Huyên không? Khi đó, ta tràn đầy nhiệt huyết, tràn đầy hy vọng, nhưng khi ta biết được câu chuyện bên trong, ông biết ta đã tuyệt vọng như nào không? Lúc đó ta không mong muốn gì nhiều, chỉ muốn có một cơ hội công bằng, nhưng cuối cùng ta phát hiện ra, ý nghĩ này thật quá xa xỉ”.
Nói đến đây, gã lắc đầu: “Cho đến khi ta gặp được viện trưởng, ngày hôm đó, huynh ấy đã trò chuyện với ta rất lâu, thời khắc cuối cùng, huynh ấy nói với ta một câu, khiến ta cả đời này cũng không quên được, huynh ấy nói: chúng ta không nên để cho người trẻ tuổi mất hy vọng...”
“Viện trưởng đúng là thằng nhóc nhảm nhí!”
Cam Tiếu bỗng nhiên tức giận nói: "Phương Ngự, viện trưởng là người theo chủ nghĩa lý tưởng, ngươi hoàn toàn không hiểu quy tắc vận hành của thế giới bên dưới, để ta nói cho ngươi biết, vũ trụ Quan Huyên là vũ trụ của tình người, sống trong thư viện này, ngươi phải học cách làm người, ngươi phải học cách sống ẩn dật không tranh đấu, phải hình thành lợi ích chung với những thế gia tông môn kia, như vậy, con đường của ngươi mới dễ đi, nếu không, ngươi không thể tiến thêm dù chỉ là nửa bước...”
Phương Ngự gật đầu: “Ta biết, Cam trưởng lão, ông nói đúng, nếu ta làm theo lời ông nói, Phương Ngự ta nhất định sẽ có tiền đồ rộng mở, nhưng điều này là sai trái, ta đã từng chịu bất công, ta biết cảm giác đó đau đớn như nào, cho nên, ta sẽ không bao giờ để cho người khác cũng gặp bất công như vậy…”
Sắc mặt Cam Tiếu vô cùng khó coi: “Phương Ngự, ngươi... ngươi tuyệt đối đừng làm chuyện ngu xuẩn”.
Phương Ngự chậm rãi cúi đầu, nhìn tờ giấy trong tay, khẽ nói: “Ở trong mắt viện trưởng, ta chỉ là con kiến hôi, không, ngay cả con kiến hôi cũng không bằng, nhưng...”
Nói đến đây, ánh mắt gã chợt trở nên nóng bỏng: “Huynh ấy có thể xưng huynh gọi đệ với ta, có thể ngồi uống rượu với ta, có thể cùng ta thảo luận tương lai của thư viện... ta không có gì báo đáp huynh ấy, cũng không thể thay đổi được tình trạng hiện giờ của thư viện, nhưng... ta có thể khiến huynh ấy không thất vọng...”
Nói xong, gã đột nhiên dùng sức xé.
Xoạt!
Tờ giấy bị xé vụn.
Thấy cảnh tượng này, Diệp Quân ở bên ngoài đột nhiên cười lớn, trong mắt không còn chút bối rối nào nữa, việc hắn làm là có ý nghĩa.
Phương Ngự bật cười, lúc này gã như trút được gánh nặng.