Vào lúc này, một giọng nói từ bên cạnh truyền đến.
Diệp Quân quay đầu nhìn lại, ở cách đó không xa, có một thanh niên đang bước đến, người đó mặc đồ trắng, vẻ ngoài trang nghiêm, khí thế hiên ngang, không hề tầm thường.
Sau lưng thanh niên đó còn có một ông lão mặc đồ đen, dáng người ông lão gầy gò mảnh khảnh, vẻ mặt u ám như làn nước, trông có vẻ hơi lạnh lùng.
Nhìn thấy người đàn ông này, hai mắt của Diệp Quân chợt sáng bừng.
Có cơm tối rồi!
Advertisement
Thanh niên áo trắng cười nói: “Huynh vừa nói: thần quỷ thấy huynh cũng phải dập đầu, câu nói này quả thực bá đạo, nhưng...”
Diệp Quân cười ha hả: “Ta chỉ đang khoác lác với muội muội của ta chút thôi, không ngờ vị huynh đài đây lại nghe thấy, để huynh đài cười chê rồi”.
Thanh niên áo trắng nhìn Diệp Quân ở bên cạnh Dương Dĩ An, cười nói: “Thì ra là thế”.
Diệp Quân cười nói: “Huynh đài cũng đi đến Kiếm Tông à?”
Advertisement
Thanh niên áo trắng gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Quân cười nói: “Ta cũng vậy, người xưa có câu có duyên mới gặp được nhau, hay là chúng ta uống vài ly nhé?”
Thanh niên áo trắng ngẩn người, rõ ràng là hơi ngạc nhiên, nhưng y không tiện từ chối, lập tức gật đầu: “Được”.
Khuôn mặt Diệp Quân nở nụ cười: “Xin mời”.
Thanh niên áo trắng nói: “Huynh đài, mời”.
Ba người đi vào trong đại điện đổ nát, bên trong điện tối tăm u ám, nhưng lúc này, thanh niên áo trắng đột nhiên xòe lòng bàn tay ra, một viên đá đột nhiên xuất hiện trong tay y, khi hòn đá này xuất hiện, cả đại điện đều được chiếu sáng như ban ngày.
Đá Nguyệt Quang!
Hiển nhiên đây là lần đầu tiên Dương Dĩ An nhìn thấy loại đá này, hai mắt cô bé mở to.
Thanh niên áo trắng đặt viên đá lên trên bàn ghế bên cạnh, sau đó lấy ra một tấm thảm dài trải ra đất, tiếp theo, y nhìn về phía Diệp Quân và Dương Dĩ An, cười nói: “Mời ngồi”.
Diệp Quân đỡ Dương Dĩ An ngồi lên tấm thảm, thanh niên áo trắng cũng ngồi xuống, sau đó y lấy ra rất nhiều đồ ăn.
Nếu thật sự nhịn ăn thì chỉ có có cường giả cấp Đại Đế mới có thể làm được, do đó, những người tu luyện dưới cấp Đại Đế vẫn sẽ ăn cơm, đương nhiên là có khả năng vài ngày mới ăn một lần.
Khi nhìn thấy những món ăn thơm ngon trước mặt, đôi mắt của Diệp Quân và Dương Dĩ An đều sáng rực.
Thanh niên áo trắng còn lấy ra một bình rượu và hai ly rượu, y rót cho Diệp Quân một ly, sau đó cười nói: “Không biết huynh đài tên là gì?”
Diệp Quân cười nói: “Đúng vậy, nhưng ta không có quan hệ gì với hai nhà họ Diệp ở Thanh Châu và Nam Châu cả”.
Thanh niên áo trắng mỉm cười, không nói gì.
Diệp Quân hỏi: “Còn huynh tên là gì?”
Thanh niên áo trắng mỉm cười nói: “An Mộc Cẩn”.
Diệp Quân nhìn những món ăn kia rồi cười nói: “An huynh, thành thật mà nói, trên người hai huynh muội ta không có tiền, cũng không có thức ăn, vừa nãy cố ý làm quen với A huynh cũng chỉ vì ta muốn ăn ké một bữa cơm, không biết An huynh có để bụng không?”
Nghe Diệp Quân nói vậy, ông lão mặc áo đen liếc xéo hắn.
Đôi mắt An Mộc Cẩn hiện lên vẻ ngạc nhiên, rõ ràng là y cũng bất ngờ với sự thật thà của Diệp Quân, y cười nói: “Một bữa cơm thôi mà, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ”.
Diệp Quân chắp tay: “Cảm ơn huynh”.
An Mộc Cẩn cười nói: “Nhà họ An quả thực học võ là trọng yếu, nhưng từ lúc còn nhỏ ta đã thích kiếm rồi”.