An Mộc Cẩn nhìn Diệp Quân rồi nói: “Diệp huynh, huynh cũng là kiếm tu sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.
An Mộc Cẩn hơi do dự, nói: “Mạo muội hỏi huynh một câu, hiện giờ Diệp huynh đang ở cảnh giới nào vậy?”
Diệp Quân nói: “Thân xác cấp chín”.
Advertisement
An Mộc Cẩn ngạc nhiên: “Thân xác cấp chín?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
An Mộc Cẩn nhìn Diệp Quân: “Diệp huynh, huynh chắc chắn là mình muốn đi gia nhập vào Kiếm Tông chứ?”
Diệp Quân cười nói: “Đúng thế”.
Advertisement
An Mộc Cẩn cười khổ: “Diệp huynh à, Kiếm Tông tuyển người theo tiêu chuẩn, cảnh giới phải đạt tới cảnh giới Nhân Tiên, còn cảnh giới kiếm đạo... huynh biết cảnh giới kiếm đạo được phân chia như thế nào không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Quên rồi”.
An Mộc Cẩn giới thiệu: “Cảnh giới kiếm đạo được phân chia từ thấp đến cao như sau: Kiếm Giả, Kiếm Tu, Kiếm Tôn, Kiếm Hoàng, Kiếm Thánh, Kiếm Tiên, Đại Kiếm Tiên, Kiếm Đế, Đại Kiếm Đế, Phàm Kiếm, Nhập Thần. Muốn gia nhập Kiếm Tông còn có một yêu cầu nữa, đó là huynh phải là một Kiếm Tu chân chính, tức là một kiếm tu lĩnh ngộ được kiếm ý”.
Diệp Quân cười nói: “Ta biết”.
Hiển nhiên hắn đến Kiếm Tông không phải là do đột nhiên nổi hứng, hắn đã từng điều tra và hắn cũng biết rất rõ, với cảnh giới và tu vi kiếm đạo hiện tại của hắn, việc gia nhập được Kiếm Tông là điều hoàn toàn không thể.
Tất nhiên, đó là trong quá trình tuyển người bình thường.
Còn hắn có các cách không bình thường mà!
An Mộc Cẩn nhìn Diệp Quân, cười nói: “Diệp huynh đã biết nhưng vẫn muốn đến đó, ắt hẳn đã có cách khác rồi”.
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.
Nói xong, hắn và Dương Dĩ An đã ăn hết đồ ăn.
Nhìn thấy thế, An Mộc Cẩn lại lấy ra thêm một ít đồ ăn, để xuống trước mặt Diệp Quân và Dương Dĩ An.
Diệp Quân nhìn An Mộc Cẩn, cảm kích nói: “Cảm ơn”.
An Mộc Cẩn bật cười, vừa định lên tiếng thì ông lão mặc áo đen ở sau lưng y đột nhiên cúi xuống, thì thầm vào tai y vài câu.
An Mộc Cẩn sững người, sau đó nhìn Diệp Quân cười nói: “Diệp huynh, ta có việc phải làm, ta đi trước đây”.
Dứt lời, y lấy thêm một ít đồ ăn ra để trước mặt Diệp Quân và Dương Dĩ An, còn có mười hai viên linh tinh.
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “An huynh, huynh...”
An Mộc Cẩn cười nói: “Ra ngoài ắt sẽ có những lúc khó khăn, Diệp huynh, hẹn gặp lại ở Kiếm Tông”.
Nói rồi, y đứng dậy đi rời đi cùng ông lão.
Diệp Quân nhìn theo An Mộc Cẩn, không thể không nói rằng, người thế hệ này của nhà họ An luôn khiến hắn bất ngờ.
Không suy nghĩ nữa, Diệp Quân cười nói với Dương Dĩ An: “Đọc sách thôi”.
Dương Dĩ An vội vàng gật đầu: “Vâng, vâng ạ”.
Cô bé thích nhất hai việc, thứ nhất là ăn, thứ hai là đọc sách.