Vừa nói y vừa nhìn về phía chân trời, nói nhỏ: “Chị họ Khinh Hàn ở tổng viện cũng đang đi trên một tấm băng mỏng, thận trọng duy trì thế lực ở khắp nơi, giờ chúng ta càng phải cẩn thận hơn, nói một cách đơn giản, hiện giờ nhà họ An chúng ta phải mở rộng mối quan hệ, tuân thủ pháp luật, giữ mình ngay thẳng thì nhà họ An chúng ta mới có thể sừng sững không bị lật đổ, do đó, sau này nếu có đặc quyền gì, nhà họ An chúng ta đều phải hủy bỏ”.
Ông lão mặc áo đen nói: “Nhưng phía trên...”
An Mộc Cẩn lắc đầu: “Chúng ta không thể quản được người khác, chỉ có thể quản lí thật tốt bản thân mình mà thôi, đi nào!”
Nói rồi, y thúc ngựa tiến lên.
Ông lão mặc áo đen thở dài, đôi mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Dòng nước ở trong tổng viện thư viện Quan Huyên thực sự quá sâu.
Advertisement
Mặc dù nhà họ An giờ như mặt trời lúc ban trưa, nhưng khi ở trong tổng viện... cũng chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí mà làm người.
Không suy nghĩ thêm nữa, ông lão mặc áo đen cũng thúc ngựa rời đi.
Đêm khuya, trong căn nhà cũ nát, Dương Dĩ An dựa vào Diệp Quân ngủ thiếp đi.
Đột nhiên Tiểu Tháp nói: “Ngày mai ngươi định gia nhập Kiếm Tông bằng cách nào?”
Advertisement
Nó biết bây giờ Diệp Quân không thể gia nhập Kiếm Tông.
Diệp Quân không trả lời câu hỏi của Tháp gia, chỉ nhìn vào Dương Dĩ An đang ở bên cạnh, nói nhỏ: “Ta phải sắp xếp cho cô bé này trước đã”.
Tiểu Tháp nói: “Đây quả thực là một vấn đề”.
Diệp Quân đột nhiên cười nói: “Không sao”.
Tốt xấu gì hắn cũng có tất cả ký ức, nếu ngay cả nơi này cũng không thể lăn lộn được thì đúng là quá mất mặt.
Tiểu Tháp nói: “Để coi ngươi thể hiện như thế nào”.
Diệp Quân bật cười, sau đó từ từ nhắm mắt lại. Một đêm lại trôi qua.
Diệp Quân cất viên đá Nguyệt Quang mà An Mộc Cẩn không mang theo, sau đó dẫn Dương Dĩ An đến Kiếm Tông.
Cả chặng đường bình an vô sự.
Cuối cùng trời gần tối Diệp Quân và Dương Dĩ An mới đi đến dưới chân núi Thanh Châu, họ ngẩng đầu lên quan sát, chỉ nhìn thấy đỉnh núi Thanh Châu bị mây mù bao phủ, có thể lờ mờ nhìn thấy những tòa nhà hùng vĩ, mà ở sâu bên trong hẻm núi, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng kiếm vang lên.
Kiếm Tông Thanh Châu!
Có rất nhiều người đến Kiếm Tông Thanh Châu, người người lũ lượt bước lên đỉnh núi.
Bởi vì không thể bay ở chỗ này, nên ai tới đây đều phải đi bộ lên trên núi.
Đột nhiên Dương Dĩ An chỉ về phía xa xa: “Huynh nhìn kìa”.
Diệp Quân nhìn về phía ngón tay mà Dương Dĩ An đang chỉ, ở nơi cuối tầm mắt, có một người được tạc thành tượng, mà bức tượng đó chính là hắn!
Ai đi ngang qua chỗ đó đều sẽ dừng lại và cung kính cúi chào.
Đột nhiên Dương Dĩ An kéo tay Diệp Quân, hào hứng nói: “Đi thôi, chúng ta đi chào viện trưởng, xin viện trưởng phù hộ cho hai chúng ta...”
Vừa nói, cô bé vừa kéo Diệp Quân chạy đi.
Diệp Quân: “...”
Dương Dĩ An dẫn Diệp Quân đến trước bức tượng, nhìn “mình” trước mặt, Diệp Quân hơi cạn lời.
Dương Dĩ An chắp hai tay lại, vẻ mặt thành kính, cung kính bái lạy.
Như phát hiện ra điều gì, cô bé bỗng quay đầu lại nhìn Diệp Quân: “Hành lễ, mau lên”.
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Không hành lễ được không?”
Dương Dĩ An lắc đầu: “Không được, đây là viện trưởng, không được thất kính”.