Nghe ông lão nói thế, Diệp Quân sửng sốt nhưng nhanh chóng nhận ra có lẽ là do cô gái vừa rồi, hắn không ngờ rằng vì một chuyện nhỏ nhặt này mà mình và Dĩ An lại bị đuổi khỏi Tiên Bảo Các.
Từ bao giờ mà Tiên Bảo Các trở nên ngông cuồng không nói lý như thế?
Diệp Quân không tức giận mà nghiêm túc nói: “Bọn ta đã nộp tiền rồi, sao có thể vô cớ đuổi người đi như thế? Hơn nữa, Tiên Bảo Các có quy định, người đến đều là khách, chỉ cần khách không gây chuyện vô lý, Tiên Bảo Các sẽ luôn đối xử lịch sự, ông…”
Ông lão bỗng ngắt lời hắn: “Quyền giải thích mọi thứ đều nằm ở Tiên Bảo Các ta, có vấn đề gì sao?”
Advertisement
Nghe thế Diệp Quân sầm mặt.
Ông lão hơi mất kiên nhẫn nói: “Ngươi có thể tự mình rời khỏi đây, hoặc bọn ta mời ngươi đi”.
Diệp Quân nhìn về phía cửa sổ cách đó không xa phía sau ông lão, cô gái vừa rồi đang ngồi ở đó, đối diện cô gái còn có một người đàn ông mặc áo bào gấm sang trọng, lúc này hai người đang nói cười với nhau.
Advertisement
Như thể cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, cô gái cũng nhìn hắn, lúc nhìn thấy hắn, cô gái cau mày.
Ông lão trước mặt Diệp Quân cũng cảm nhận được ánh mắt của cô gái, sắc mặt thay đổi, vẫy tay bảo hai tên thị vệ Tiên Bảo Các đến.
Diệp Quân bỗng cười nói: “Không cần đuổi, bây giờ bọn ta đi ngay”.
Nói rồi hắn kéo Dương Dĩ An đi ra ngoài.
Dương Dĩ An lập tức ôm mấy chiếc bánh bao trên bàn vào lòng, các thực khách ở đó nhìn thấy cảnh tượng thì lập tức bật cười, tiếng cười của bọn họ hơi chói tai.
Dương Dĩ An cầm chiếc bánh bao, hơi lo lắng nhìn Diệp Quân, cô bé biết mình có thể đã làm cho Diệp Quân mất mặt, sợ Diệp Quân sẽ trách cứ mình, lúc này Diệp Quân bỗng lấy một con tôm hùm trên đĩa, sau đó lại lấy một miếng đùi dê nướng trong đĩa, nhìn Dương Dĩ An, cười toe toét: “Đây là do chúng ta dùng tiền mua, không thể để bị thiệt được. Mau lên, muội còn có một cái bánh bao chưa lấy…”
Dương Dĩ An mỉm cười, vội vã chộp lấy một cái bánh bao, sau đó lại là một trận cười vang.
Cứ thế Dương Dĩ An và Diệp Quân bị đuổi khỏi Tiên Bảo Các trong ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Sau khi nhìn thấy Diệp Quân và Dương Dĩ An rời khỏi Tiên Bảo Các, ông lão đó đi đến bên cạnh cô gái, hơi cúi người xuống, cung kính nói: “Tần Nhiễm tiểu thư”.
Tần Nhiễm!
Nhà họ Tần!
Thế lực mạnh nhất ở Thanh Châu gồm có thư viện và Kiếm Tông, bên dưới là nhà họ An và nhà họ Diệp, ngoài bốn thế lực lớn, tiếp theo là nhà họ Tần và nhà họ Thác Bạt.
Sở dĩ ông ta nịnh bợ cô gái trước mặt này là vì nhà họ Tần đã gửi một số tiền rất lớn vào đây thông qua ông ta.
Số tiền này đủ để cho ông ta ngồi vững ở vị trí quản sự này, thậm chí có thể được thăng chức.
Thế nên nhà họ Tần không phải là khách, mà là cha mẹ tái sinh với ông ta.
Tiểu thư tên Tần Nhiễm nhìn ông lão, cười nói: “Triệu Dã quản sự, một chỗ ngồi thôi mà, ta không bảo ông đuổi họ đi”.
Triệu Dã cũng mỉm cười: “Ở Tiên Bảo Các, ai làm cho người nhà họ Tần cảm thấy khó chịu thì ta sẽ khiến người đó không được thoải mái”.
Tần Nhiễm hiển nhiên rất hài lòng với câu nói của Triệu Dã, khẽ cười: “Ông đi làm việc đi”.
Triệu Dã cũng hơi cúi người xuống, sau đó đi ra ngoài, ông ta lại ra lệnh cho người làm đem mấy món ăn nhẹ tinh xảo đến…