Dương Dĩ An bỗng nói: “Bánh bao này vẫn không ngon bằng thím Kiều làm”.
Diệp Quân quay đầu sang nhìn Dương Dĩ An, Dương Dĩ An nghiêm túc nói: “Thật, không ngon bằng thím Kiều làm, nhưng bên trong lại bán đắt thế”.
Diệp Quân cười nói: “Người giàu ăn uống không chú trọng có ngon hay không, mà người ta để ý đến kiểu cách sang trọng”.
Dương Dĩ An hơi thắc mắc: “Kiểu cách sang trọng? Có ý gì?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Tức là thể diện đó”.
Advertisement
Dương Dĩ An chớp mắt: “Ồ…”
Diệp Quân khẽ cười, xé một miếng tôm hùm đã được bóc xong rồi đưa cho Dương Dĩ An: “Ăn đi”.
Dương Dĩ An nhận lấy tôm hùm, cười ngọt ngào, cô bé bỏ tôm hùm vào trong bánh báo rồi cắn một miếng…
Bánh bao kết hợp với tôm hùm.
Advertisement
Diệp Quân bật cười.
“Diệp huynh?”
Ngay lúc này một giọng nói bỗng vang lên.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn, người đến chính là An Mộc Cẩn.
Bên cạnh An Mộc Cẩn còn một người đàn ông mặc đồ trắng.
Diệp Quân đứng lên, cười nói: “An huynh, trùng hợp thế?”
Dứt lời, y giới thiệu Diệp Quân cho người đàn ông bên cạnh: “Cố Vân huynh, vị này là Diệp Dương huynh, người Kiếm Tông bọn ta”.
Ánh mắt người đàn ông tên Cố Vân đó lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Là Diệp huynh đứng đầu nội môn Kiếm Tông đấy à?”
An Mộc Cẩn cười nói: “Đúng thế”.
Cố Vân chắp tay lại: “Hân hạnh được gặp”.
An Mộc Cẩn cười nói: “Diệp huynh, Cố Vân huynh là chủ tịch Võ Viện của thư viện Quan Huyên ở Vân Châu, ta quen huynh ấy lúc ra ngoài huấn luyện vào năm đó, huynh ấy vừa mới tới Thanh Châu nên ta dẫn huynh ấy đến đây thưởng thức tay nghề của các đầu bếp Tiên Bảo Các, không ngờ lại được gặp huynh và An cô nương, vừa lúc đi cùng đi”.
Diệp Quân cười nói: “Bọn ta không đi đâu, hai người đi ăn đi”.
An Mộc Cẩn sửng sốt, vừa định nói gì đó thì Dương Dĩ An ở một bên bỗng nói: “Bọn ta vừa bị đuổi ra rồi”.
An Mộc Cẩn sầm mặt: “Diệp huynh, chuyện là sao?”
Diệp Quân cười nói: “Chẳng phải chuyện gì to tát đâu, An huynh, Cố huynh, hai người cứ đi ăn đi, hôm khác chúng ta đi với nhau”.
Nói rồi hắn kéo Dương Dĩ An rời đi.
An Mộc Cẩn cau mày.
Cố Vân nhìn Diệp Quân và Dương Dĩ An rời đi, không nói gì.
Ở đằng xa, Dương Dĩ An quay sang nhìn Diệp Quân: “Nếu chúng ta đi vào cùng họ, An công tử nhất định sẽ “vả” mặt họ giúp chúng ta phải không?”
Diệp Quân cười nói: “Đúng”.
Nhà họ An!
Mặc dù hắn không biết nhà họ Tần có cấp bậc gì nhưng chắc chắn nhà họ An và nhà họ Diệp mới là gia tộc đứng đầu ở Thanh Châu.
Dương Dĩ An hơi ngờ vực: “Vậy tại sao chúng ta không đi vào với họ?”
Diệp Quân xoa đầu Dương Dĩ An, cười nói: “Bởi vì không giải quyết được vấn đề, chúng ta đã vào theo An huynh, họ sợ nhà họ An, chắc chắn sẽ xin lỗi chúng ta, nhưng sau đó thì sao? Sau đó họ vẫn sẽ như thế. Giả vờ là một việc rất đơn giản nhưng chẳng có ý nghĩa gì, giải quyết vấn đề mới là ở gốc rễ… Sau một ngày nào đó, chúng ta sẽ quay lại một bữa…”