Vừa nghe nói vậy, các chủ quản sự của Tiên Bảo Các đều biến sắc.
Vì người nói là Vương Tiêu – trưởng lão ngoại điện của Tiên Bảo Các, tất cả quản sự đều không ngỡ người trước mặt này không chỉ có thể can thiệp vào tổng viện của thư viện mà còn có thể can thiệp vào Tiên Bảo Các.
Rốt cuộc đây là ai?
Vương Nhạc ngẩng đầu lên nhìn ‘Tông Võ’ ở phía xa, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Không chỉ có thể can thiệp vào tổng viện thư viện mà còn có thể can thiệp vào Tiên Bảo Các, chắc chắn không phải là thế lực tầm thường.
‘Tông Võ’ mỉm cười ẩn ý: “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta có thể giết chết ông bất cứ lúc nào, hiểu chưa?”
Advertisement
Sắc mặt Vương Nhạc cực kỳ khó coi, đương nhiên là có kinh hãi, ông ta không ngờ một lời truyền âm của đối phương lại khiến một vị trưởng lão ngoại các Tiên Bảo Các ra lệnh như vậy, trưởng lão ngoại điện Vương Tiêu còn cùng một giuộc với gã.
‘Tông Võ’ bỗng cười nói: “Không đúng, quản sự ở cấp bậc như ông không đủ tư cách bị ta bóp chết, bây giờ lập tức rời khỏi đây, hiểu không?”
“Sợ cái rắm!”
Đúng lúc này, Chu Vũ ở cách đó không xa bỗng bước ra: “Cho dù thế lực ở sau lưng gã có cao tới tận trời thì sao chứ? Đánh là xong chuyện”.
Advertisement
Vương Nhạc nhìn Diệp Quân ở một bên, đang định nói gì đó, nhưng lúc này một thanh âm khác lại vang lên từ đá truyền âm truyền, lần này giọng nói đó đã ngưng tụ thành một chùm âm thanh, đi vào giữa trán Vương Nhạc, chỉ có một mình ông ta có thể nghe thấy.
Ngay sau đó đồng tử Vương Nhạc co rụt, như thế khó tin nhìn ‘Tông Võ’ ở cách đó không xa, sau đó nói: “Chúng ta đi thôi”.
Nói rồi ông ta xoay người rời đi.
Cảnh tượng bất ngờ này khiến mọi người đều sửng sốt.
Chu Vũ tức giận nói: “Vương Nhạc”.
Vương Nhạc dừng bước, quay đầu nhìn Chu Vũ, dùng huyết khí truyền ầm: “Hắn không thể là viện trưởng thật, nếu hắn thực sự là viện trưởng, những người trước mặt này không có khả năng không biết, Chu Vũ, bây giờ ngươi quay đầu vẫn còn kịp”.
Chu Vũ nhìn chằm chằm Vương Nhạc, dùng huyền khí truyền âm: “Có phải ngươi biết thân phận của họ không?”
Vương Nhạc gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng.
Chu Vũ trầm giọng nói: “Họ là ai?”
Vương Nhạc im lặng một lúc, truyền âm bằng huyền khí…
Ngay sau đó đồng tử Chu Vũ co rụt lại: “Sao có thể chứ?”
Vương Nhạc nhìn Diệp Quân cách đó không xa, sau đó lại nhìn Chu Vũ: “Nếu hắn là viện trưởng thật, sao họ có thể không biết?”
Nói rồi ông ta dẫn các quản sự của Tiên Bảo Các rời đi.
Sắc mặt Chu Vũ cực kỳ khó coi, ông ta quay đầu nhìn Diệp Quân cách đó không xa, lúc này ông ta cảm thấy hơi ngờ vực.
Nói đúng hơn là nghi ngờ.
Như Vương Nhạc nói, nếu vị trước mặt này là viện trưởng, vậy họ không thể không biết.
Nếu người trước mặt này không phải là viện trưởng thì kết cục là cái chết.
Kết cục là cái chết.
Hoàn toàn không có khả năng thắng.
Như nghĩ đến điều gì, vẻ mặt Chu Vũ bỗng trở nên hung ác, ông ta nhìn về phía ‘Tông Võ’ cách đó không xa: “Ta biết các người rất mạnh, nhưng vậy thì sao? Lẽ nào các người còn có thể một tay che trời sao?”
Cuối cùng ông ta vẫn chọn đứng về phía Kiếm Tông.
Vì ông ta biết rất rõ lúc này ông ta không còn đường lui, nếu lúc này mà hối hận thì không được lòng bên nào cả.
Chu Khưu và Lưu Trung sẽ không bỏ qua cho ông ta, nếu bây giờ ông ta hối hận, bên Kiếm Tông cũng sẽ ghét bỏ ông ta.