Lưu Trung nổi giận, ông ta chỉ vào Chu Vũ, tức đến mức run người: “Ngươi… ngươi…”
Ông ta có thân phận, dù sao cũng là quản sự Tiên Bảo Các ở Thanh Châu, ông ta không thể nói được mấy lời thô tục như thế.
Mà Chu Vũ lại đáp lại ông ta bằng mấy câu khiếm nhã.
Lưu Trung tức đến mức muốn nôn ra máu, mẹ nó chứ thật là chẳng có đạo đức gì cả.
Lúc này, ‘Tông Võ’ cách đó không xa bỗng nhìn Diệp Quân, cười nói: “Phải nói rằng, đến giờ ngươi còn có thể bình tĩnh như vậy thật sự khiến ta rất ngạc nhiên, dĩ nhiên ta càng tò mò hơn, tại sao ngươi lại bình tĩnh và thong dong như vậy?”
Advertisement
Diệp Quân nhìn ‘Tông Võ’: “Ta chỉ muốn xem các người có thể một tay che trời được không thôi”.
“Ha ha!”
‘Tông Võ’ đột nhiên cười nói: “Ta hiểu rồi, ngươi hẳn là đang đợi người từ tổng viện hoặc Kiếm Tông tới nhỉ? Ta nói cho ngươi biết, cho dù họ có đến cũng vô dụng thôi”.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Vậy à?”
Advertisement
‘Tông Võ’ cười nói: “Ta biết thế lực đằng sau ngươi chắc chắn rất mạnh, dù sao trong vũ trụ này cũng không có nhiều thế lực mà ngay cả bọn ta cũng không thể tra ra được trong thời gian ngắn. Chi bằng là gọi người đằng sau ngươi ra đi, để bọn ta mở mang tầm mắt?”
Diệp Quân nhìn ông ta: “Ngươi xứng sao?”
Nụ cười của ‘Tông Võ’ bỗng cứng đờ: “Mong rằng ngươi vẫn có thể mạnh miệng như thế”.
Nói rồi gã híp mắt nói: “Giết”.
Giết!
Vừa dứt lời, các cường giả bí ẩn bên cạnh gã ra tay.
“Dừng tay”.
Ngay lúc này, ở đằng xa bỗng vang lên một tiếng hét đầy tức giận, vừa dứt lời hư không cách đó không xa bỗng vỡ nát, sau đó một người phụ nữ và mười cường giả mặc giáp vàng chậm rãi bước ra.
Thấy thế Việt Kỳ thở phào.
Chu Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Người đến là Diệp Quan Chỉ.
Thành viên nội các.
Khi nhìn thấy Diệp Quan Chỉ, sắc mặt Chu Khưu cách đó không xa trở nên khó coi.
‘Tông Võ’ nhìn Diệp Quan Chỉ mỉm cười, không nói gì.
Chu Vũ và các đệ tử Kiếm Tông vội hành lễ: “Chào Diệp các viên”.
Diệp Quan Chỉ khẽ gật đầu: “Các vị không cần đa lễ”.
Chu Vũ bỗng tức giận nhìn Chu Khưu: “Chu Khưu, thấy Diệp các viên mà lại không chào, ông muốn làm phản sao?”
Diệp Quan Chỉ quay đầu nhìn Chu Khưu, Chu Khưu do dự một chốc, sau đó cúi người: “Chào Diệp các viên”.
Diệp Quan Chỉ nhìn chằm chằm Chu Khưu: “Ai cho ông có quyền phong tỏa Thanh Châu?”
Vừa nghe thế, Chu Khưu biến sắc, ông ta không dám nói gì.
Diệp Quan Chỉ híp mắt: “Đánh”.
Quan Huyên Vệ phía sau cô ấy định ra tay, lúc này ‘Tông Võ’ ở một bên bỗng cười nói: “Diệp các viên, bọn ta theo lệnh của ngoại các đến bắt người, như thế có gì sai?”
Diệp Quan Chỉ quay đầu nhìn ‘Tông Võ’: “Ngươi lấy thân phận gì nói chuyện với ta?”
‘Tông Võ’ híp mắt, cười mỉa: “Sao nào, thân phận thấp thì không được nói chuyện với Diệp các viên sao?”