Người bán thịt quay đầu nhìn bức tượng của Diệp Quân cách đó không xa, khi nhìn thấy bức tượng của Diệp Quân, ông ta sửng sốt, lập tức nhìn Diệp Quân ở trước mặt.
Hai người giống hệt nhau.
Người bán thịt như hiểu ra điều gì, bỗng quỳ xuống đất, vội dập đầu: “Viện trưởng đại nhân… ta… dập đầu với cậu”.
Diệp Quân khom người đỡ người bán thịt đứng dậy, hắn mỉm cười nói: “Mau về nhà đi, họ đang đợi ông đấy”.
Người bán thịt gật đầu: “Ừ, ừ”.
Advertisement
Nói rồi ông ta xoay người chạy đi, đi được nửa đường thì bỗng dừng lại, sau đó xoay người lại nhìn Diệp Quân rồi lại quỳ xuống, dập đầu với Diệp Quân, lúc này mới đứng dậy, xoay người chạy đi…
Diệp Quân khẽ nói: “Cô cô, bây giờ ông ấy không còn ở thời không đó của chúng ta, ông ấy…”
Hắn còn chưa nói hết câu, lúc này một phù ấn màu vàng bí ẩn bỗng xuất hiện trong thời không này, ngay sau đó cơ thể người bán thịt cách đó không xa đột nhiên trở nên hư ảo, sắp bị cưỡng ép xóa bỏ.
Advertisement
Lúc này người phụ nữ váy trắng bỗng giơ tay ra nhẹ nhàng nghiền nát, phù ấn vàng bí ẩn đó bị bà ấy bóp nát.
Cơ thể người bán thịt ở phía xa lập tức khôi phục bình thường, không chỉ vậy, quỹ đạo thời gian của ông ta cũng trở lại giống như hiện tại.
Quá khứ và hiện tại dung hợp hoàn toàn.
Đây không phải là chỉnh sửa, mà là sự dung hợp hoàn hảo giữa quá khứ và hiện tại, đã vượt qua cái gọi là quá khứ và hiện tại, cũng vượt qua không gian và thời gian. Nói một cách đơn giản, với bà ấy quá khứ, hiện tại và tương lai đã không còn tồn tại nữa.
Bà ấy vượt qua hết mọi thứ, hơn nữa cúi nhìn tất cả với góc độ của thần, không nằm trong bất kỳ hạn chế nào nữa.
Lúc này Diệp Quân không biết điều này có nghĩa là gì, mãi cho đến một ngày khi đứng ở một độ cao nhất định, hắn mới nhận ra một thao tác ngẫu nhiên của cô cô mình đã ảnh hưởng đến cả vũ trụ rồi.
Đỉnh cao…
Lúc này người phụ nữ váy trắng bỗng nghiền nát phù ấn màu vàng đó rồi đưa đến trước mặt Diệp Quân: “Cầm lấy”.
Diệp Quân khó hiểu, nhưng hắn vẫn đưa tay ra nhận lấy phù ấn màu vàng, ngay sau đó sắc mặt hắn thay đổi, bởi vì phù ấn màu vàng biến thành tia sáng vàng đi vào trong lòng bàn tay hắn. Sau đó hắn cảm nhận được có một dòng dung nham đi vào vào cơ thể, cơn đau nhói lập tức truyền khắp cả thân, chỉ thoáng chốc khuôn mặt của hắn vặn vẹo đến mức thay đổi hình dạng.
Sau khi phù ấn màu vàng đi vào cơ thể hắn thì biến thành vô số năng lượng màu vàng tản ra khắp tay chân và xương cốt hắn.
Một lúc lâu sau, Diệp Quân cảm thấy cơn đau rát đó dần biến mất, hắn ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ váy trắng, hơi ngờ vực hỏi: “Cô cô?”
Người phụ nữ váy trắng bình tĩnh nói: “Đây là cái giá phải trả”.
Diệp Quân khẽ nói: “Cái giá cho việc cứu người sao?”
Người phụ nữ váy trắng gật đầu nói: “Thứ vừa rồi là một kiểu luật pháp, bây giờ nó tồn tại trong cơ thể con, sau này sẽ gây ra rất nhiều hạn chế cho con, con phải dựa vào năng lực của mình mới có thể loại bỏ nó, con hiểu không?”
Diệp Quân gật đầu: “Hiểu ạ”.
Người phụ nữ váy trắng khẽ gật đầu: “Còn nhớ ta từng nói với con những gì không?”
Diệp Quân gật đầu: “Nhớ ạ, cô cô nói thế giới này không thể nào tốt đẹp mãi được, cũng sẽ có những tiếc nuối”.
Người phụ nữ váy trắng nói: “Lần này sở dĩ ta ra tay là vì con biểu hiện rất tốt, ta có thể cho phá vỡ quy tắc cho con một ngoại lệ, nhưng con phải tự mình gánh chịu cái giá của nó”.