Lúc này thời không chỗ hắn đứng bỗng trở nên hư ảo, không lâu sau hắn quay lại thời không ban đầu.
Nhìn thế xung quanh trống không, Diệp Quân lắc đầu, cô cô nói đi là đi.
Advertisement
Như nghĩ đến điều gì, hắn bỗng xoay người biến mất khỏi đó, lúc xuất hiện lại lần nữa, hắn đã đi đến trên phố.
Lúc này hắn lại khôi phục dáng vẻ gương mặt trước đó.
Thanh Châu đã bình yên trở lại, nhưng người trên phố vẫn còn đang bàn tán về những chuyện đã xảy ra trước đó, bây giờ sự việc về Kiếm Tông ở Thanh Châu đã lan rộng khắp vũ trụ Quan Huyên.
Mặc dù cuộc thi Vạn Châu không phải là cuộc thi cấp cao nhất trong vũ trụ Quan Huyên, nhưng chắc chắn là một cuộc thi có số lượng người tham gia đông nhất, đây cũng là giấc mơ cả đời của rất nhiều người trẻ tuổi trong vũ trụ Quan Huyên. Tất nhiên mục tiêu của đa số người trẻ không phải là để giành vị trí đứng nhất, chỉ cần có thể lọt vào top ba mươi người đứng đầu thì cũng đã là vinh dự cao nhất với họ rồi.
Advertisement
Dù sao đây cũng là cuộc thi Vạn Châu, rất nhiều thiên tài tụ tập lại, cho dù lọt top năm mươi cũng đã là vô cùng yêu nghiệt rồi chứ đừng nói gì đến top ba mươi.
Rất nhiều người trẻ tuổi cố gắng phấn đấu hy vọng có cơ hội tỏa sáng trên sân, mang lại vinh quang cho gia tộc mình, đồng thời giành được cơ hội cho bản thân.
Cuộc thi tỉ võ này lại gian lận?
Đây chắc chắn là điều mà tất cả mọi người đều không cho phép.
Lúc này Diệp Quân vẫn chưa phát hiện, sau khi trải qua chuyện của Kiếm Tông, uy danh của hắn ở vũ trụ Quan Huyên bắt đầu tăng lên…
Thật ra trước đó mọi người vẫn vô thức xem hắn là thiếu chủ chứ không phải là viện trưởng.
Nhưng sau chuyện này, người ở vũ trụ Quan Huyên đã vô thức xem hắn là viện trưởng chứ không phải thiếu chủ…
Diệp Quân đi được một lúc thì đến Tiên Bảo Các, bây giờ Tiên Bảo Các cũng đông vui như trước.
Sau khi nộp mười linh tinh, hắn đi đến nhà ăn, lần này hắn gắp cho mình mười cái bánh bao.
Vẫn là vị trí trước đó nhưng đối diện với hắn lại chẳng có ai.
Diệp Quân đặt kiếm Trật Tự lên bàn, hắn cầm một cái bánh bao lên cắn một miếng, nhìn kiếm Trật Tự đó, không nói gì.
Mặc dù hắn và Dương Dĩ An gặp nhau là một cái bẫy, nhưng hắn biết Dương Dĩ An cũng là một người bị hại, cô bé không phải là Nhất điện chủ.
Hắn không quên những gì từng đồng ý với cô bé, sau này viện trưởng nhất định sẽ gặp cô bé…
Lúc này, một ông lão mặc áo bào đen bỗng xuất hiện ở bên cạnh Diệp Quân, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, cau mày nói: “Sao ngươi lại tới đây?”
Người nói là quản sự Triệu Dã, cũng là quản sự của Tiên Bảo Các đã đuổi hắn và Dương Dĩ An đi lúc trước.
Diệp Quân nhìn quản sự Triệu Dã, mỉm cười nói: “Ta đưa tiền rồi”.
Quản sự Triệu Dã lắc đầu: “Không liên quan gì đến tiền cả, Tần Nhiễm tiểu thư sắp đến...”