Tất cả mọi người trong đại sảnh đều tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Phương Ngự đang đứng cung kính ở cách đó không xa.
Phương huynh?
Có người nhạy bén nhận ra cách xưng hô của Diệp Quân với Phương Ngự.
Sắc mặt của Hồng quản sự ngồi ở hàng đầu tiên vô cùng khó coi…
Advertisement
Ông ta thật sự không ngờ Diệp Quân lại trở về tìm Phương Ngự, hành động này có ý nghĩa gì? Có nghĩa viện trưởng có khả năng thật sự xem Phương Ngự như huynh đệ…
Sắc mặt ông ta dần trở nên tái nhợt.
Không chỉ ông ta mà sắc mặt rất nhiều người của thế gia và tông muôn cũng trở nên kỳ quái, lúc Phương Ngự sa cơ thất thế, bọn họ từng châm chọc rất nhiều.
Advertisement
Tất cả mọi người đều cho rằng viện trưởng địa vị cao quý hoàn toàn không có khả năng xem Phương Ngự như huynh đệ.
Viện trưởng là ai?
Phương Ngự là ai?
Hai người sao có thể là huynh đệ được?
Mà lúc này, lời nói của Diệp Quân như tát một bạt tai lên mặt mọi người.
Phương Ngự nhìn Diệp Quân một lúc lâu, sau đó chợt bật cười: “Dương huynh”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Ta ở lại hai ngày rồi đi, muốn mời huynh uống rượu, có thời gian không?”
Xì xào!
Xung quanh vang lên tiếng xôn xao.
Đây là hỏi, không phải ra lệnh!
Không phải cấp trên nói chuyện với cấp dưới, hắn thật sự coi Phương Ngự bình đẳng với mình.
Phương Ngự cười đáp: “Có”.
Diệp Quân gật đầu: “Vậy thì uống ở Tiên Bảo Các luôn đi”.
Diệp Quân và Phương Ngự nhanh chóng rời đi, lúc này, tất cả quản sự và vô số cao thủ của Tiên Bảo Các đã đứng đợi bên ngoài.
Một ông lão vội vàng đi tới trước mặt Diệp Quân và Phương Ngự: “Viện trưởng, Phương công tử, xin mời”.
Diệp Quân cười nói với ông lão: “Ông là?”
Ông lão vội nói: “Thuộc hạ tên Lý Thâm, Tổng quản sự Tiên Bảo Các của thành Quan Huyên”.
Diệp Quân gật đầu: “Ông dẫn đường đi”.
Ông lão hành lễ: “Mời”.
Cứ thế, dưới sự dẫn đường của Lý Thâm, một nhóm quản sự và cường giả của Tiên Bảo Các, Diệp Quân và Phương Ngự đi tới tầng cao nhất của Tiên Bảo Các, tầng này là sang trọng nhất, vách tường xung quanh đều được làm từ thuỷ tinh thượng đẳng đặc biệt, tầm nhìn vô cùng rộng rãi.