Không ai biết rốt cuộc Diệp Quân và Phương Ngự đã trò chuyện những gì, chỉ biết hai người trò chuyện cả một buổi tối, hơn nữa còn uống rất nhiều rượu.
Sáng hôm sau, khi Phương Ngự tỉnh lại thì Diệp Quân đã rời đi.
Phương Ngự dạy trán, nhìn bàn ăn bừa bãi trước mặt, gã lắc đầu cười khẽ, sau đó đứng dậy rời đi, vừa ra ngoài, gã đã sửng sốt.
Vì mấy người nhóm Lý Thâm vẫn còn đợi ở đây.
Phương Ngự nói: “Viện trưởng đã đi rồi”.
Advertisement
Lý Thâm mỉm cười cất lời: “Phương công tử, chúng ta ở đây để đợi cậu, không biết cậu có cần gì không?”
Đợi gã?
Phương Ngự thoáng ngây người, nhìn vẻ lấy lòng lộ liễu của họ, gã cười khẽ, đương nhiên gã biết vì sao những người này lại đối xử với mình như thế. Nếu là trước đây chắc chắn gã sẽ bị mê muội, nhưng lúc này trong lòng gã rất thông suốt, thật ra dáng vẻ lấy lòng nhìn như chân thành này đều là giả, có thể không từ chối nhưng tuyệt đối đừng xem là thật.
Advertisement
Phương Ngự cười nói: “Ta muốn trở về nhà họ Phương một chuyến”.
Lý Thâm vội nói: “Lập tức sắp xếp.
Hồng quản sự ở bên cạnh thoáng chần chừ, sau đó đi tới trước mặt Phương Ngự, cung kính hành lễ: “Phương công tử, trước đây là ta có mắt không thấy Thái Sơn, mong Phương công tử đừng để bụng”.
Phương Ngự cười đáp: “Hồng quản sự quá lởi rồi, chỉ là một chuyện nhỏ thôi mà”.
Hồng quản sự còn định nói gì đó nhưng Phương Ngự đã nhìn về phía Lý Thâm, Lý Thâm nhìn Hồng quản sự, sau đó cất lời: “Mời Phương công tử”.
Phương Ngự gật đầu, sau đó đi về phía xa.
Mọi người vội vàng nhường đường.
Sắc mặt Hồng quản sự u ám…
Ông ta không quan tâm thái độ của Phương Ngự, thái độ của gã không quan trọng, nhưng cấp trên của ông ta sẽ vì chuyện này mà đánh giá ông ta một lần nữa, thậm chí là ngó lơ ông ta.
Vì không ai dám chắc Phương Ngự sẽ nói xấu Hồng quản sự với Diệp Quân hay không, dù xác suất chỉ là một phần mười nghìn thì bọn họ cũng không dám đánh cuộc.
Nói một cách đơn giản thì bắt đầu từ khoảnh khắc khi nãy, Hồng quản sự là ông ta đã hoàn toàn bị ngó lơ…
Tiên Bảo Các và thư viện cũng giống như quan trường vậy!
Phương Ngự trở lại nhà họ Phương, gã vừa về đến thì thấy Tộc trưởng Phương Đình đã dẫn theo người trong gia tộc đợi trước cửa từ lâu.
Thấy Phương Ngự, Phương Đình vội vàng cất tiếng chào: “Tiểu Ngự…”
Lúc này, đương nhiên ông ta cũng khá ngại ngùng, nhưng bây giờ không phải lúc để ngại ngùng, tương lai nhà họ Phương vẫn cần phải dựa vào Phương Ngự, vì thế có ngại ngùng đến mấy, ông ta vẫn phải cố chịu đựng.
Nhìn Tộc trưởng và tộc nhân đang lấy lòng trước mặt, Phương Ngự không khỏi cảm thán.
Gã có thể không quan tâm thái độ của người ngoài, nhưng sao có thể coi thường thái độ người thân của mình được?
Từ sau khi gã tới Văn Hoá Viện, nhà họ Phương đã không liên lạc với gã nữa, thậm chí còn có vẻ cố ý né tránh…
Đây là người thân của gã đấy!
Phương Ngự thầm thở dài, gã nhìn về phía Phương Đình: “Tộc trưởng, ta muốn đi tới nhà thờ tổ một chuyến”.
Phương Ngự chậm rãi đứng dậy, lúc này, Phương Đình chợt đi vào, ông ta mỉm cười nói: “Tiểu Ngự, nhà họ Nhạc phái người tới”.