Lẽ nào huyết mạch phong ma có thể hấp thụ năng lượng màu đỏ ở đây?
Nghĩ đến đây, hắn vươn tay phải ra kích hoạt huyết mạch phong ma, ngay khi huyết mạch phong ma xuất hiện, năng lượng đỏ tươi trong phòng hoàn toàn bị hắn hấp thu, không những thế, năng lượng đỏ bên ngoài cũng tràn vào.
Thấy thế, Diệp Quân vội dựng lại, bây giờ hắn không muốn trở thành tâm điểm của cả khu vực Thần Hư.
Dĩ nhiên hắn cũng khá phấn khích, không ngờ huyết mạch phong ma lại có thể hấp thụ năng lượng đỏ tươi này.
Xem ra huyết mạch phong ma không phải là khắc tinh của vài huyết mạch, mà còn là khắc tinh của đa số năng lượng phiến diện.
Advertisement
Cốc cốc!
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
Diệp Quân không suy nghĩ nữa, quay đầu nhìn ra cửa, hắn bước đến mở cửa ra, một người phụ nữ xuất hiện trước mặt hắn.
Dương Dĩ An!
Advertisement
Dương Dĩ An mặc một chiếc áo choàng đen bó sát người, không rõ chất liệu của áo choàng là gì nhưng nhìn có vẻ rất sang trọng, thắt lưng được buộc bằng một dải ruy băng, mái tóc dài xõa ngang vai, lúc này cô bé trông trưởng thành hơn trước rất nhiều.
Dương Dĩ An cúi đầu xuống, không nói gì.
Diệp Quân khẽ nói: “Dĩ An?”
Dương Dĩ An cứ cúi đầu như thế, không nói gì.
Diệp Quân đã xác định được thân phận của cô bé, hắn nắm tay cô bé khẽ cười: “Vào đi”.
Nói rồi hắn dẫn Dương Dĩ An vào trong phòng.
Sau khi vào phòng, Dương Dĩ An vẫn cúi thấp đầu, không nói gì.
Diệp Quân nhẹ nhàng xoa đầu Dương Dĩ An, sau đó khẽ nói: “Sao thế?”
Dương Dĩ An ngẩng đầu lên, lúc này trong mắt cô bé ngân ngấn nước.
Diệp Quân dịu giọng nói: “Muội không vui à?”
Dương Dĩ An lắc đầu: “Rất… rất vui”.
Diệp Quân cười nói: “Vậy muội khóc cái gì?”
Dương Dĩ An bỗng ôm lấy hắn, nước mắt trào ra: “Xin… xin lỗi”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Là vì chuyện ở vũ trụ Quan Huyên sao?”
Dương Dĩ An gật đầu: “Ta không biết tại sao lúc đó lại một giọng nói đột nhiên xuất hiện trong đầu, sau đó muốn giết huynh, ta không đồng ý nhưng cô ta quá mạnh, ta không thể đấu lại cô ta, ta…”
Nói đến đây cô bé bỗng trở nên hơi căng thẳng, hai tay ôm chặt lấy Diệp Quân.
Diệp Quân cười nói: “Không sao”.
Dương Dĩ An do dự một chốc, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Quân: “Huynh không trách ta chứ?”
Diệp Quân lau nước mắt cho cô bé, mỉm cười nói: “Không phải lỗi của muội, ta trách muội làm gì?”
Viên đá treo trong lòng Dương Dĩ An rơi xuống.
Diệp Quân nói: “Muội đến đây thế nào vậy?”
Dương Dĩ An khẽ nói: “Giọng nói trong đầu nói cho ta biết huynh đang ở đây, bảo ta vào trong”.