Diệp Quân mỉm cười, sau đó nói: “Nói một cách đơn giản, chỉ đọc qua bằng mắt, đọc qua là thuộc và ghi nhớ vào lòng mới là cách vô dụng nhất, bởi vì ánh mắt lướt qua rồi xong, còn trong lòng thì lại để ý, không thể nào suy nghĩ kỹ càng, những cuốn sách mình đọc quá nhiều nên không thể nhồi nhét kịp, giống như đi rửa chân nhìn ngắm người đẹp, nhìn một cái là xong, có thể có liên quan gì đến ta?”
Dương Dĩ An khó hiểu: “Rửa chân?”
Diệp Quân bật cười, sau đó vuốt mặt cô bé: “Để ý trọng điểm”.
Dương Dĩ An chậc lưỡi.
Advertisement
Diệp Quân nói tiếp: “Nói một cách đơn giản, sách phong phú giống như đại dương, có thể tìm thấy trong tất cả các cửa hàng bách hóa, sức lực của con người có hạn, cũng không cần thiết phải bỏ nhiều sức, nhưng họ chỉ cầu có được thứ họ muốn”.
Dương Dĩ An cái hiểu cái không.
Diệp Quân mỉm cười: “Thật ra tu hành cũng thế, tu hành một đạo có vô vàn cách, chúng ta nhất quyết kiên định đi theo một con đường, nếu con đường nào cũng muốn đi thì cuối cùng chẳng được điều gì cả, tức là tham thì thâm đấy”.
Advertisement
Thật ra đây là điều là bản thân hắn tự nghiệm ra, hắn đã gặp được rất nhiều cách tu hành khi trên con đường này, mỗi phương pháp tu luyện đều có thể đạt được sức mạnh cường đại, đều muốn tu luyện, nhưng sau đó hắn mới nhận ra đúng là tham thì thâm, tu kiếm cho tốt mới là con đường đúng đắn.
Không phải ai cũng có thể toàn năng vô địch.
Dương Dĩ An bỗng nói: “Huynh có thể dạy ta tu hành không?”
Diệp Quân nhìn Dương Dĩ An: “Muốn tu hành à?”
Dương Dĩ An gật đầu: “Muốn”.
Diệp Quân mỉm cười: “Đọc sách cũng có thể tu hành”.
Mắt Dương Dĩ An sáng lên: “Thật sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Thật, muội còn nhớ cuốn sách ta dạy muội đọc không? Tên thật của cuốn sách đó là “Bộ Luật Nho Đạo” do mẹ ta tạo ra, chuyên dành cho những nhà nho vĩ đại đó, các nhà nho tu hành theo pháp này, học vấn càng cao, thực lực cũng càng mạnh”.
Dương Dĩ An nhìn Diệp Quân, khẽ nói: “Trước kia huynh mong ta tu hành, đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Dù sao trên đời này cường giả đều được tôn trọng, nếu không có thực lực sẽ rất nguy hiểm. Dĩ nhiên muội cũng phải chăm chỉ đọc sách, muội đã từng ở đáy vực nên biết nỗi khổ của những người ở tầng lớp dưới, sau này ta vẫn cần muội vào thư viện giúp ta”.
Dương Dĩ An nhìn Diệp Quân, sau đó khẽ nói: “Ta nghe huynh”.
Diệp Quân nhẹ nhàng xoa đầu Dương Dĩ An, sau đó nói: “Bây giờ ta vẫn còn rất yếu, không thể quay ngược Quang Âm, đợi sau này khi ta đủ mạnh, ta sẽ đưa muội đi gặp bố mẹ muội, được không?”
Dương Dĩ An run lên, cô bé khó tin nhìn Diệp Quân: “Huynh… huynh vẫn… còn nhớ…”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Từng câu nói của muội ta đều nhớ”.
Nước mắt Dương Dĩ An trào ra, cô bé đột nhiên ôm lấy cánh tay Diệp Quân, tựa đầu vào vai Diệp Quân: “Trước kia ta cảm thấy mình là người bất hạnh nhất trên đời, cứ nghĩ ông trời không có mắt, tại sao ta phải đến thế giới này để chịu khổ… Nhưng bây giờ ta nghĩ mình là người may mắn nhất trên thế giới…”
Lúc bình minh, Diệp Quân bỗng cảm giác được Dương Dĩ An trong lòng bỗng động đậy, Diệp Quân mở mắt ra nhìn Dương Dĩ An trong lòng mình, Dương Dĩ An bỗng vươn vai, cô bé ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân. Khi Diệp Quân nhìn vào mắt cô bé, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng.