Phạn Chiêu Đế lại gắp một miếng thịt khác: “Người khác làm vậy là để hấp thu năng lượng, còn ngươi là để nghiệm chứng, nghịch pháp”.
Diệp Quân: “Ý cô là sử dụng luật pháp Vô Thượng của khu vực Thần Khư để chứng nghiệm Quan Huyên pháp của ta?"
Phạn Chiêu Đế tỏ vẻ khen ngợi: “Đúng, nhưng chỉ đúng một nửa. Ngươi không chỉ phải nghiệm chứng mà còn phải tham khảo, bổ sung, cải tiến. Luật pháp Vô Thượng của chúng ta có rất nhiều điều có thể khiến ngươi thấy phiền phức, nhưng cũng có rất nhiều thứ ngươi có thể dùng. Lựa chọn thế nào đều nằm ở ngươi”.
Diệp Quân im lặng.
Phạn Chiêu Đế lại nói: “Ta đã từng thấy Quan Huyên pháp của ngươi, biết lý niệm cốt lõi của trật tự của ngươi là gì. Nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ, ngươi cần phải tham khảo thêm, mà luật pháp Vô Thượng chính là nguồn tốt nhất. Hơn nữa nó cũng là một loại phương pháp tu luyện, cách tốt nhất để tham khảo chính là tự mình học nó”.
Diệp Quân hỏi: “Vậy còn nghịch pháp?"
Phạn Chiêu Đế cười: “Là dùng Quan Huyên pháp đi ngược lại luật pháp Vô Thượng đã mục ruỗng. Nếu ngươi làm được thì kiếm ý của ngươi sẽ đạt đến tầm cao mới”.
Diệp Quân không nói gì.
Phạn Chiêu Đế: “Trước tiên là ngươi phải đi tìm được càng nhiều mảnh vỡ luật pháp Vô Thượng càng tốt, để ngươi trải nghiệm trước cách quy luật đại đạo của nó vận hành”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta nghe cô”.
Phạn Chiêu Đế nhoẻn cười: “Tốt”.
Một ông lão áo đỏ đi đến thi lễ, nói với cô ta: “Bẩm Bệ hạ, đã chuẩn bị sẵn sàng”.
Phạn Chiêu Đế gật đầu, nói với Diệp Quân: “Đến dị chiến trường thôi”.