Rồi cười giải thích: “Không phải bọn ta không muốn lấy mà là không thể lấy. Ý chí của họ lưu lại nơi ấy còn rất mạnh, chỉ có các cường giả cao cấp nhất mới kháng cự được, nhưng chúng ta lại không thể ra tay nên cứ trì hoãn mãi. Bây giờ nơi ấy bị Quang Âm Tuế Nguyệt ăn mòn rồi mới có thể đi đến, thế hệ trẻ đều có thể vào”.
Diệp Quân hỏi lại: “Không thể ra tay?"
Phạn Chiêu Đế gật đầu: “Ừ, các bên đã thống nhất như vậy”.
Diệp Quân: “Vì sao?"
Phạn Chiêu Đế: “Giống vũ khí nguyên tử của hệ Ngân Hà thôi, có thể có nhưng không được dùng, bởi dùng là xong hết”.
Advertisement
Diệp Quân: “...”
Phạn Chiêu Đế nhìn vào vực sâu: “Đi đi. Nếu ngươi lấy được hai trái tim kia thì lập tức hấp thu ngay, khi đó sẽ mạnh lên nhiều. Nhưng ta nói trước, thế hệ trẻ từ các thế lực đi vào đó đều thuộc hàng đầu, ta chỉ có thể đảm bảo cho ngươi không bị ý lớn hiếp nhỏ, nhưng nếu không đánh lại người đồng lứa thì ta cũng chịu. Ta ngăn cản mấy lão già, bọn họ cũng đang kiềm chân ta”.
Cô ta đưa một tia sáng vàng vào giữa trán hắn: “Vị trí đây”.
Diệp Quân gật đầu rồi nhấc chân đi.
Advertisement
Bỗng Phạn Chiêu Đế gọi: “Diệp công tử”.
Hắn quay lại, thấy cô ta cười nói: “Nhớ giữ an toàn”.
Diệp Quân không đáp rồi ngự kiếm đi mất.
Bỗng một người mặc áo đen, đeo mặt nạ đen xuất hiện cạnh Phạn Chiêu Đế.
Người nọ hỏi: “Hắn sẽ phối hợp với cô sao Phạm đế?"
Phạn Chiêu Đế gật đầu: “Ừ”.
Cô ta cười hỏi: “Tộc Thiết Thần có kế hoạch gì không?"
Người mang mặt nạ: “Họ và Đạo điện Quang Âm lên kế hoạch trừ khử hắn ở trong đó. Học viện Thần Pháp và người khổng lồ Thiên Nhung thì không rõ. Cô có chắc hắn sẽ sống sót chứ?"
Phạn Chiêu Đế khẽ mỉm cười: “Chỉ chút rắc rối này mà làm khó được hắn thì sao đáng đứng bên Vương của vương triều Thần Khư chứ?"
Khóe môi cong cong.
Người mang mặt nạ nhìn sang, muốn nói lại thôi.
Phạn Chiêu Đế hỏi: “Ngươi cho rằng ta đang bẫy hắn?"
Người mang mặt nạ gật đầu.
Phạn Chiêu Đế: “Thủ đoạn đúng là có, nhưng đó là để đảm bảo hắn luôn đứng về phía ta”.
Cô ta hỏi: “Ngươi có biết vì sao phản diện hay chết không?"
Người mang mặt nạ nhíu mày.
Phạn Chiêu Đế cười: “Vì chọn sai phe. Nhưng khi phản diện chọn đúng phe thì sẽ trở thành chính diện”.
Cô ta nhìn về phương xa: “Từ giờ trở đi, ta và Diệp công tử là người cùng phe. Chỗ dựa của hắn cũng là của ta, thằng nào láo nháo chết hết cho bà!"
Người mang mặt nạ: “...”
Đi vào vực sâu rồi, Diệp Quân lại ngự kiếm hướng về phía trung tâm.
Mấy giờ sau, sắc mặt hắn trầm xuống khi nhận ra ý chí xung quanh mạnh hơn hẳn so với ban đầu ở vùng rìa ngoài.
Càng đến gần trung tâm chúng càng mạnh lên, nhất là chiến ý kia, dù chủ nhân đã chết rất nhiều năm nhưng vẫn khiến đáy lòng hắn rung động.
Hắn ngoái lại nhìn, thấy một người thanh niên trong bộ giáp đen đứng cách đó mấy trăm trượng, tay cầm loan đao bản rộng, đang nhìn hắn với đôi mắt ngập tràn sát ý.