Sau khi ăn xong, Diêp Quân nhìn Táng Cương, cười nói: “Chúng ta đi thôi”.
Táng Cương gật đầu.
Diệp Quân đưa Táng Cương rời đi, khi tới cửa, hắn như nghĩ tới cái gì, lại quay đầu nhìn Táng Cương: “Đã trả tiền chưa?”
Táng Cương chớp mắt, không nói gì.
Diệp Quân lắc đầu cười, sau đó nhìn tiểu nhị: “Tính tiền”.
Nghe vậy, vẻ mặt tiểu nhị đột nhiên thay đổi, liên tục lùi về phía sau, run rẩy nói: “Không… không cần trả…”
Advertisement
Diệp Quân hoài nghi, hắn quay đầu nhìn về phía Táng Cương, nhưng Táng Cương vẫn không nói gì.
Diệp Quân tới trước mặt tiểu nhị: “Sao lại như vậy?”
Thấy Diệp Quân trông có vẻ là người biết điều, tiểu nhị thấp giọng thở dài, sau đó nói: “Khách quan, ngươi không biết đấy thôi, hai ngày nay cô nương này tới đây ăn cơm, ngày nào cũng phải ăn món ngon nhất, nhưng chưa bao giờ trả tiền, chúng ta đòi tiền cô bé, cô bé lại đánh người”.
Diệp Quân quay đầu nhìn Táng Cương, Táng Cương bình tĩnh nói: “Trong sách không ghi ăn cơm phải trả tiền”.
Advertisement
Vẻ mặt tiểu nhị và Diệp Quân đều cứng đờ lại.
Táng Cương nhìn qua Diệp Quân: “Ngươi cũng không hề nói ăn cơm phải trả tiền”.
Diệp Quân lắc đầu cười, hắn lấy hai viên linh tinh ra đưa cho tiểu nhị, sau đó kéo Táng Cương ra ngoài.
Sau khi ra khỏi quán rượu, Diệp Quân cũng không dẫn Táng Cương ra đường mà đi vào một con đường mòn hẻo lánh, vì hắn biết, bây giờ Trần Nhất Thiên kia nhất định đang ở đâu đó tìm hắn.
Trên đường đi, Diệp Quân đột nhiên nói: “Nhớ kỹ, sau này ăn cái gì cũng phải trả tiền, biết chưa?”
Táng Cương không nói gì.
Diệp Quân quay đầu nhìn Táng Cương: “Sao nào?”
Táng Cương thắc mắc: “Không có tiền thì không được ăn cơm sao?”
Tiểu Tháp: “...”
Diệp Quân suy nghĩ một hồi, sau đó nói: “Có thể ăn, nhưng ăn cơm ở ngoài thì vẫn phải đưa tiền, đây là quy tắc ở bên ngoài”.
Táng Cương nhìn Diệp Quân: “Ta không có tiền”. Diệp Quân nói: “Vậy thì kiếm tiền”.
Táng Cương lắc đầu: “Ta lười, không muốn kiếm tiền”. Diệp Quân cảm thấy nhức đầu.
Táng Cương đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Ta có thể tiêu tiền của ngươi không?”
Tiêp Tháp: “...”
Diệp Quân nghĩ một lát, gật đầu: “Được”. Táng Cương gật đầu hài lòng: “Được”.
Diệp Quân dẫn Táng Cương đi tới một căn nhà cũ nát, hắn tìm một nơi sạch sẽ, sau đó đốt lửa.
Diệp Quân nói: “Đưa tay cho ta”.
Táng Cương duỗi tay tới trước mặt Diệp Quân, hắn bắt lấy tay cô bé, một lát sau, hắn nhìn Táng Cương: “Có cảm thấy khó chịu trong người không?”
Táng Cương nghĩ một hồi, sau đó nói: “Bụng hơi đói”.
Diệp Quân cạn lời, hắn lại hỏi: “Ý ta là, ngoại trừ đói bụng, có khó chịu chỗ nào không?”
Táng Cương lắc đầu.
Diệp Quân cau mày, nói thầm trong lòng: “Tháp gia, con nhóc này có huyết mạch phong ma, nhưng hình như nó không bị huyết mạch phong ma ảnh hưởng”.
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Có khi nào là lúc nào cô bé cũng ở trong trạng thái điên cuồng nhưng bề ngoài lại tỏ ra bình tĩnh không?”
Diệp Quân sửng sốt, sau đó nhìn tay trái của Táng Cương, cô bé giấu tay trái sau lưng, thấy cảnh này, vẻ mặt hắn tối sầm lại.
Tay trái của con nhóc này đang nắm chuôi đao!
Diệp Quân liếc chiếc bánh bao cô bé đưa tới, sau đó cười nói: “Được”.