Cô ta biết rõ, dù thỏa hiệp cũng không khiến tình hình của bản thân tốt hơn, chỉ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn mà thôi.
Đối phương dùng chuyện này uy hiếp cô ta, chứng tỏ đối phương là kẻ không có ranh giới đạo đức, mà qua lại với một người như vậy mới là ngu ngốc.
Advertisement
Sắc mặt Lý Phong hơi khó coi: “Ngươi chờ đó.”
Nói xong, gã xoay người rời đi.
Chúc Hạnh Nhiễm đứng đó hít sâu một hơi, khôi phục tâm trạng, sau đó xoay người rời đi.
Không bao lâu, thân phận và lai lịch của cô ta truyền khắp học viện Quan Huyên.
Advertisement
Nhưng lại không mấy người tin, vì bọn họ cho rằng Chúc Hạnh Nhiễm rất xinh đẹp, thành tích tốt, đứng đầu ngoại viện, một người như vậy sao có thể xuất thân là dân tị nạn đến từ Đại Lục bị vứt bỏ chứ.
Điều này khiến Chu Hạnh Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.
Một ngày, một cô gái đột nhiên chạy vào ký túc xá: “Hạnh Nhiễm, bên ngoài có hai người nói là cha mẹ của ngươi!”
Chúc Hạnh Nhiễm hơi giật mình, cô ta nhìn về phía người phụ nữ kia: “Cha mẹ ta?”
Người phụ nữ kia gật đầu: “Đúng vậy, người đàn ông tên Chúc Đào, người phụ nữ tên thím Khương, ăn mặc rách rưới, có phải cha mẹ ngươi không? Nếu không phải để ta đuổi bọn họ đi.”
Có phải cha mẹ mình không?
Hai tay Chúc Hạnh Nhiễm siết chặt, tâm trạng vô cùng phức tạp, bởi cô ta không ngờ cha mẹ mình sẽ đến Thiên Giới.
Cô ta hiểu rõ, một khi cô ta thừa nhận, cô ta sẽ phải quay về những ngày tháng còn ở trong học viện Thần Miếu, dù có làm gì thì vẫn bị coi thường, bị mọi người kỳ thị.
Nhưng nếu không thừa nhận lương tâm cô ta sẽ cảm thấy áy náy.
Trong lúc nhất thời, cô ta hơi rối bời.
Người phụ nữ đứng ở cửa, chờ câu trả lời của Chúc Hạnh Nhiễm.
Chúc Hạnh Nhiễm im lặng hồi lâu, chợt hít một hơi thật sâu, đứng dậy đi ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, Chúc Hạnh Nhiễm đã đến cổng học viện, từ xa cô ta đã nhìn thấy Chúc Đào và thím Khương.
Khi bọn họ nhìn thấy Chúc Hạnh Nhiễm, nước mắt của Chúc Đào và thím Khương lập tức chảy xuống.
Thực sự bọn họ không ngờ được, có thể gặp lại Chúc Hạnh Nhiễm.
Ban đầu khi đưa Chúc Hạnh Nhiễm đi, bọn họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần, bởi bọn họ biết rất rõ, bọn họ không thể rời khỏi nơi đó.
Chúc Hạnh Nhiễm đi đến trước mặt Chúc Đào và thím Khương, nhìn thấy hai người đã có phần già nua, trong lòng cô ta kích động.
Lúc này, có một số học viên xuất hiện xung quanh.
Khi nhìn thấy cha mẹ Chúc Hạnh Nhiễm, những học viên kia bắt đầu bàn tán.
Thấy xung quanh có học viên đang bàn tán, Chúc Đào và thím Khương hơi mất tự nhiên, Chúc Đào do dự, sau đó nói: “Tiểu Nhiễm, bọn ta chỉ muốn đến xem con có ổn không, còn nữa, thư viện này cần học phí không?”