Lý Phong cười nói: "Trước kia có lời đồn, Chúc Hạnh Nhiễm đến từ Đại Lục bị vứt bỏ, sinh ra đã là dân tị nạn, bây giờ xem ra lời đồn là thật!”
Vừa dứt lời, mọi người đều nhìn Chúc Hạnh Nhiễm, mà lúc này, sắc mặt Chúc Hạnh Nhiễm trở nên trắng bệch.
Lý Phong đang muốn nói thêm, bên cạnh đột nhiên có giọng nói vang lên: “Dân tị nạn thì sao?”
Mọi người nghe thấy vậy, nhìn xung quanh, cách đó không xa, một nam một nữ đang chậm rãi đi tới.
Người đến chính là Diệp Quân và Chu Phạn.
Advertisement
Thấy Diệp Quân, Chúc Hạnh Nhiễm lập tức chấn động.
Diệp Quân dẫn Chu Phạn chậm rãi đi đến trước mặt đám người, hắn nhìn Chúc Đào, khẽ mỉm cười: "Đào huynh, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Chúc Đào vui vẻ nói: “Diệp tiểu đệ, sao ngươi lại ở đây?”
Advertisement
Diệp Quân cười nói: “Cố ý đến tìm huynh.”
Chúc Đào hơi nghi ngờ.
Diệp Quân nhìn Lý Phong nói: “Đúng là Hạnh Nhiễm cô nương sinh ra không tốt, nhưng cũng chứng minh cô ấy rất giỏi, ta nghĩ không có gì đáng chê cười, phải biết rằng, trước kia Kiếm Chủ Thanh Sam cũng là đệ tử tạp dịch đấy.”
Lý Phong nhìn Diệp Quân: “Có thể vào thư viện Quan Huyên, đều là rồng phượng trong trong loài người, gia thế cực tốt, ta cảm thấy, người đến từ trại tị nạn thế này, không xứng học cùng một học viện với bọn ta.”
Diệp Quân cau mày: “Từ lúc nào mà thư viện Quan Huyên nhận người phải xem gia thế bối cảnh?”
Lý Phong cười khẩy: “Ngươi hỏi mọi người đi, xem họ có bằng lòng học chung một chỗ với dân tị nạn không?”
“Không muốn!” Có người lập tức đi ra.
Chẳng mấy chốc, ngày càng có nhiều người đi ra.
Không ít người đứng sau lưng Lý Phong, bày tỏ ủng hộ gã.
Không có cách nào, ông nội gã là trưởng lão nội viện, phụ trách khảo hạch học viên, sau nếu này muốn gia nhập nội viện, tuyệt đối không thể đắc tội với Lý Phong.
Thấy mọi người ủng hộ mình, Lý Phong cười đắc ý: “Ngươi nhìn đi, không ai chịu học cùng người của trại tị nạn cả."
Diệp Quân nhìn Lý Phong và đám người sau lưng gã, khẽ gật đầu: “Việc này xử lý rất dễ, chỉ cần đuổi các ngươi là được.”
“Haha!!” Lý Phong đột nhiên cười to: “Đuổi bọn ta, thật là nực cười, ngươi biết mình đang nói gì không?”
“Ta nói cho ngươi biết, ông nội ta là Lý Cương, là trời của thư viện Quan Huyên này!”
Diệp Quân không nói nên lời, hắn phát hiện, một ít người ở tầng chót càng đạt được quyền lợi, thì càng kiêu ngạo lạm dụng không giới hạn.
Chu Phạn không nhịn được bật cười.
Lúc này, Chúc Hạnh Nhiễm chợt kéo Diệp Quân sang một bên, tức giận nói: “Ngươi biết mình đang làm gì không?”
Diệp Quân nhìn Chúc Hạnh Nhiễm, Chúc Hạnh nhiễm trầm giọng nói: “Ta biết ngươi có bản lĩnh, nhưng ngươi biết đây là đâu không? Đây là thư viện Quan Huyên, ở đây, những trưởng lão kia có thể tùy tiện thao túng khiến ngươi sống không bằng chết!”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Đừng sợ, hắn có ông nội, ta cũng có ông nội.”