Tháp gia khóc không ra nước mắt, con mẹ nó, đúng là tai bay vạ gió!
Một lúc lâu sau, Diệp Quân lắc đầu cười, vốn là muốn nịnh nọt ông nội, xem có thể phá phong ấn, khôi phục tu vi hay không, nhưng không ngờ cô cô vẫn luôn nhìn chằm chằm.
Hành động này đúng là ngu ngốc!
Nhiệm vụ mà cô cô giao cho, không thể làm qua loa được!
Cảm nhận tu vi lần nữa bị phong ấn, Diệp Quân bất đắc dĩ nói: “Tháp gia ta nên làm gì bây giờ?”
Tiểu Tháp nói: “Hay là hỏi cô cô ngươi thử xem?”
Advertisement
Diệp Quân suy nghĩ, sau đó lắc đầu nói: “Tu vi vẫn chưa khôi phục thì nhất định cô cô có ý khác.”
Tiểu Tháp nói: “Ngươi sợ bị đánh thì có!”
Diệp Quân: “...”
Tiểu Tháp nói: “Thật ra ta đoán là nhiệm vụ chưa hoàn thành, mấu chốt có thể là cô bé Táng Cương kia, ngươi còn nhớ cô cô ngươi nói cha ngươi nợ ân tình người ta chứ, nói các khác, ân tình này ngươi còn chưa trả”.
Advertisement
Diệp Quân cảm thấy hơi nhức đầu, bởi hắn không biết cha mình đã nợ ân tình ai.”
Tiểu Tháp nói tiếp: “Không phải trước đây cô bé đó có cảm giác quen thuộc với vực Cửu Châu sao? Ta cảm thấy, có thể cô bé đến từ nơi đó."
Diệp Quân trầm giọng nói: “Cho nên, chúng ta phải đưa Táng Cương đến vực Cửu Châu.”
Tiểu Tháp nói: “Phải xem ngươi muốn khôi phục tu vi hay không, phải biết rằng, lần khôi phục tu vi này, đồng nghĩa với việc cô cô ngươi giúp ngươi thắp sáng một ô cuối cùng, ngươi không mong đợi sao?”
Diệp Quân im lặng.
Không thể không nói, quả thật hắn rất mong đợi.
Nếu thắp sáng ô cuối cùng, vậy hắn có thể đạt đến trình độ của kiếm Thanh Huyên, điều quan trọng nhất là cô cô tự mình thắp sáng, vậy có thể như nhau sao?
Nghĩ tới đây, Diệp Quân không do dự nữa, lập tức nói: “Mẹ kiếp, đi vực Cửu Châu.”
Đúng lúc này, Dương Dĩ An đột nhiên xuất hiện ở cửa, hôm nay cô bé mặc một bộ cung bào, trông cô bé bớt trẻ con mà nhìn có vẻ trưởng thành hơn.
Hiện tại cô bé đã là vua Thần Hư! Diệp Quân không nghĩ nữa, liếc nhìn Dương Dĩ An, Dương Dĩ An bước đến trước mặt hắn, trên tay cô bé cầm một cuốn sách cổ.
Diệp Quân cười nói: “Hôm nay chúng ta không đọc sách, cùng nhau đi dạo nhé.”
Dương Dĩ An hơi giật mình, sau đó gật đầu: “Được.”
Trong một khu vườn, Diệp Quân và Dương Dĩ An chậm rãi bước đi, xung quanh là mùi thơm của hoa, vô cùng tĩnh mịch.
Dương Dĩ An nhẹ nhàng nói: “Phải đi ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ.”
Dương Dĩ An nhìn hắn, hơi cúi đầu, không nói gì.
Diệp Quân quay sang nhìn cô bé, khẽ nói: “Mệt không?”
Dương Dĩ An gật đầu: “Mệt.”
Diệp Quân đang muốn nói chuyện, Dương Dĩ An đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói: “Nhưng ta cảm thấy như vậy cũng tốt.”
Diệp Quân cười nói: “Tại sao?”
Dương Dĩ An nghiêm túc nói: “Đây là cơ hội giúp ta thay đổi vận mệnh của mình.”
Diệp Quân sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của cô bé, cười nói: “Thật là khác nhau.”
Dương Dĩ An khẽ mỉm cười, rồi kéo tay Diệp Quân.
Cô bé biết rõ, đây là cơ hội của cô bé, cơ hội để thay đổi vận mệnh bản thân, cô bé phải bắt lấy cơ hội này.