Tả Lương nhìn đám con cháu đang quỳ phía dưới, sau đó lại nhìn sang người phụ nữ váy trắng và người đàn ông áo trắng. Khi trông thấy hai người đó, lão ta nhíu mày, vì không thể cảm nhận được đối phương.
Chuyện này là sao?
Tả Lương nhìn chằm chằm vào hai người đó với vẻ nghi hoặc, nhưng lão ta rất nhanh đã bình tĩnh lại rồi nói: “Chào hai vị, ta là Tả Lương”.
Người đàn ông áo trắng hơi ngẩn ra rồi cười nói: “Chưa nghe tên bao giờ”.
Tả Lương híp mắt lại với vẻ lạnh lùng: “Chưa nghe đến tên ta ư?”
Advertisement
Người đàn ông áo trắng gật đầu.
Tả Lương bình tĩnh nói: “Xem ra hai vị chưa tiếp xúc với tầng lớp cao rồi”.
Người đàn ông áo trắng: “…”
Advertisement
Tả Lương nói tiếp: “Thế đã nghe đến văn minh vũ trụ cấp chín chưa?”
Người đàn ông áo trắng gật đầu: “Rồi”.
Tả Lương cười khẩy: “Thế mà lại không biết ta, ngươi có biết ở đó, ta là…”
“Đừng phí thời gian với lão nữa”, người phụ nữ váy trắng chợt kéo người đàn ông áo trắng ra sau rồi phất ống tay áo.
Vù!
Một đường kiếm quang đã xuyên qua mi tâm Tả Lương.
Lão ta còn chưa kịp phản ứng gì thì người phụ nữ váy trắng lại phất ống tay áo tiếp, đầu của các cường giả nhà họ Tả đã bay lên cao, máu tươi bắn ra tung toé.
Xong xuôi, người phụ nữ váy trắng kéo người đàn ông áo trắng rời đi.
Ngoài Tả Nhạn ra, cả Tả tộc đã diệt vong.
Bàn Châu.
Hôm nay, đột nhiên có một người đàn ông và một người phụ nữ đi vào phủ của Bàn tộc. Họ vừa vào thì có một người ra tiếp, đó chính là cậu thiếu niên Lâm Lập từng cùng rời khỏi trấn Cửu Châu với Diệp Quân.
Khi Lâm Lập nhìn thấy người đàn ông thì sững người rồi hỏi: “Tiền bối là cha của Diệp ca ạ?”
Người đàn ông áo trắng cười hỏi: “Sao cậu biết?”
Lâm Lập hào hứng đáp: “Vì hai người rất giống nhau”.
Người đàn ông áo trắng bật cười.
Lâm Lập nói tiếp: “Hai người đến tìm Diệp ca ạ? Giờ huynh ấy không ở đây, còn đi đâu thì ta không biết”.
Người đàn ông áo trắng mỉm cười nói: “Chúng ta không đến tìm nó, mà là có việc khác”.
Lâm Lập: “Vậy để ta vào trong thông báo, hai vị chờ một chút”.
Dứt lời, y quay người định đi vào trong thông báo, nhưng người đàn ông áo trắng chợt nói: “Không cần đâu”.
Nói rồi, ông ấy kéo người phụ nữ váy trắng đi vào bên trong Bàn phủ, khi đi qua người Lâm Lập thì người đàn ông áo trắng chợt dừng bước, sau đó nhìn thanh kiếm y dắt ở thắt lưng rồi nói: “Ngươi cũng là một kiếm tu à?”
Người đàn ông áo trắng gật đầu rồi nghiêm túc nói: “Thật ra người đó là ta”.