Lâm Gập gãi đầu, sau đó cười nói: “Hai người là cha con thì ai sáng tạo ra cũng vậy thôi”.
Người đàn ông áo trắng: “Nói cũng đúng”.
Sau đó, ông ấy điểm một cái, có một luồng kiếm khí đã chui vào mi tâm Lâm Lập.
Lâm Lập trợn tròn mắt, vì có rất nhiều thông tin dội vào thức hải của y.
Advertisement
Người đàn ông áo xanh cười nói: “Đây là một truyền thừa, còn thu nhận được bao nhiêu thì phải xem trình độ của ngươi”.
Nói rồi, ông ấy kéo người phụ nữ váy trắng đi vào trong Bàn phủ.
Lâm Lâm thì đã nghệt mặt ra.
Truyền thừa trong luồng kiếm khí ấy đã thay đổi hết nhận thức của y về kiếm đạo cùng võ đạo.
Advertisement
Sau khi phản ứng lại, Lâm Lập chợt quay vào trong phủ rồi bái lạy.
Bàn Trấn đang ngồi ở ghế chủ toạ trong phủ.
Khi nhìn thấy nhóm người phụ nữ váy trắng đi vào, ông ta chợt nói: “Đến rồi đấy!”
Ông ta không hề thấy ngạc nhiên, vì trực giác cho ông ta biết ngày này sớm muộn cũng tới.
Khi ông ta quay về Bàn tộc và biết chuyện do Bàn Lăng gây ra, ông ta đã thấy vô cùng tự trách và hối hận.
Do ông ta không dạy dỗ con gái đến nơi đến chốn.
Thật ra ông ta thấy Bàn Lăng để Diệp Quân đi cũng không phải một quyết định sai, dẫu sao Bàn Lăng cũng còn trẻ, chưa suy nghĩ thấu đáo. Chuyện này với Bàn tộc mà nói có thể coi là sự lựa chọn tốt nhất.
Nhưng Bàn Lăng lại chọn giúp đỡ Sáng Thế Đạo Điện để hại Diệp Quân thì đúng là quá sai lầm.
Dù gì Bàn tộc và Diệp Quân cũng là chỗ thân tình. Hơn nữa, khi Vũ Châu ra tay với Bàn Lăng, Diệp Quân còn giúp đỡ. Có thể nói Diệp Quân là ân nhân cứu mạng của Bàn Lăng, cho nên hành vi của Bàn Lăng chính là lấy oán báo ơn.
Vậy là nhân phẩm có vấn đề!
Làm người có thể không tài giỏi, nhưng phải có nhân phẩm và đạo đức.
Người đàn ông áo trắng nhìn Bàn Trấn một lúc rồi nói: “Ân là ân, thù là thù, các hạ từng dẫn con trai ta rời khỏi nơi đó thì coi như con ta nợ các hạ một ân tình. Giờ nó đang không rảnh nên người làm cha như ta sẽ trả hộ”.
Nói rồi, ông ấy xoè tay ra, một chiếc nhẫn đã bay đến gần Bàn Trấn.
Bàn Trấn nhìn chiếc nhẫn đó mà thót tim, nhưng ông ta không nhận, mà đứng dậy hành lễ với người đàn ông áo trắng: “Các hạ có thể tha cho tộc ta được không?”
Người đàn ông áo trắng lắc đầu, sau đó kéo người phụ nữ váy trắng rời đi. Khi họ vừa đi thì đã có vô số cường giả trong Bàn tộc bỏ mạng.
Bàn Trấn trầm ngâm một lát rồi ngồi xuống ghế, sự lo lắng cuối cùng đã biến mất.
Kết quả này là rất nhân từ rồi.
Vũ Châu.
Người đàn ông áo trắng và người phụ nữ váy trắng vừa đến và định vào trong phủ thì có một cô gái đi ra.
Cô gái này chính là Nhạc Liễu từ trấn Cửu Châu ra ngoài.