Lúc này, vẻ mặt của Khu Cơ chủ giáo trở nên khó coi, ông ta nhìn Diệp Quân, trong lòng không khỏi hoài nghi chẳng lẽ người này thật sự là thánh tử Bỉ Ngạn?
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng lý trí nói cho ông ta biết khả năng cao người này thực sự là thánh tử Bỉ Ngạn.
Nhất là khi nhớ đến dáng vẻ ngông cuồng của người này lúc đầu, nếu không phải là thánh tử Bỉ Ngạn thì sao hắn dám rút kiếm ở nơi đây chỉ vì vài câu không vừa ý chứ?
Nghĩ đến đây, ông ta chỉ muốn tát mình một bạt tay!
Cái tính bộp chộp này của mình!
Advertisement
Tại sao lúc đó không chịu nhịn chứ?
Tại sao lại độc đoán như vậy chứ?
Không biết giờ xin lỗi có còn kịp không nữa.
Ở cách đó không xa, vẻ mặt của chàng thanh niên cũng trở nên khó coi.
Advertisement
Ở trong tháp mười năm bằng một ngày ở bên ngoài!
Rõ ràng hành động này đã cao cấp hơn rất nhiều lần đá Đạo Tố của y rồi, y nhìn Diệp Quân, cau mày thật chặt.
Thấy mọi người vẫn chưa trả lời, Diệp Quân hỏi lại: ‘Mọi người có nhận ra tháp này không?”
Lúc này, Đại chủ giáo mới nói: “Diệp công tử, bọn ta không nhận ra vật này vì nó không được ghi lại trong kinh thánh.”
Diệp Quân mỉm cười: “Không ghi lại là đúng rồi, bởi vì vật này chính là vật quý nhất trong thuyền thánh, được tên là: tháp tổ truyền.”
Tiểu Tháp: “...”
“Tháp tổ truyền?”
Một trưởng lão hơi nghi ngờ hỏi: “Nó có nghĩa là gì?”
Diệp Quân cười nói: “Tên không quan trọng, cái quan trọng ở đây là nó chính là vật quý nhất trong thuyền thánh, chưa bao giờ lưu truyền ra bên ngoài.”
Trưởng lão nhìn Diệp Quân, nghĩ thầm, chẳng lẽ tháp này là do tổ truyền lại.
Diệp Quân nói tiếp: “Mọi người có ý kiến gì không?”
Mọi người ở trong sân trố mắt nhìn nhau.
Ai mới là thánh tử Bỉ Ngạn đây?
Bọn họ nhìn thanh niên kia rồi lại nhìn Diệp Quân, lập tức thấy nhức đầu.
Cuối cùng, mọi người vội vàng nhìn về phía giáo chủ.
Giáo chủ mỉm cười nói: “Nam Y, ngươi cho mọi người xem dấu ấn Bỉ Ngạn đi.”
Thanh niên bước ra rồi vén tay áo mình lên, trên cổ tay phải y có một dấu ấn màu đen, dấu ấn có hình dáng một con thuyền.