Nam Y đột nhiên gằn giọng nói: “Ta mới là thánh tử Bỉ Ngạn thật sự.”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta cũng đâu có nói ngươi không phải là thánh tử Bỉ Ngạn.”
Nghe thấy câu nói này của Diệp Quân, mọi người hơi ngờ vực rối rít nhìn về phía Diệp Quân.
Tổ Đạo và Chu Lăng cũng nghi ngờ.
Mà Nam Y cũng hơi ngơ ngác, mấy câu người này có ý gì?
Advertisement
Vào lúc này, Diệp Quân nói tiếp: “Ai nói chỉ có thể có một thánh tử Bỉ Ngạn vậy?
Vừa nói, hắn vừa nhìn chằm chằm Nam Y: “Ngươi là tiểu thánh tử, ta là đại thánh tử!”
Mọi người: “...”
Advertisement
Tiểu Tháp: “...”
Tiểu thánh tử?
Đại thánh tử?
Cái quái gì vậy?
Diệp Quân vừa nói lời này ra, tất cả người trong sân lập tức trở nên im lặng, có thể nghe thấy được tiếng kim rơi.
Thiếu niên tên là Nam Y đó cũng hơi há miệng, mở to hai mắt, nhất thời bị lời nói của Diệp Quân làm cho bối rối.
Tổ Đạo nhìn Diệp Quân, trong lòng cực kỳ cảnh giác, chết tiết, tên tiểu tử này không phải là một người tốt lành gì.
Sở dĩ y đi theo Diệp Quân, đương nhiên là có mưu tính, mà từ khi bắt đầu đến bây giờ, y không quan tâm đến Diệp Quân, theo y, mặc dù thiên phú và sức chiến đấu của Diệp Quân đều rất tốt, nhưng dù sao vẫn là một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch, nhưng bây giờ sau khi tiếp xúc mấy ngày qua, y phát hiện ra Diệp Quân này quả thực là một bụng xấu xa. Hơn nữa, là một kiếm tu mà lại có thể nói dối không chớp mắt, và không hề đỏ mặt chút nào.
Mặt dày này là học được từ ai vậy chứ?
Sợ rằng ngay cả sức mạnh Ác Đạo của Phạn Chiêu Đế cũng không thể phá được!
Chu Lăng liếc nhìn Diệp Quân, không nói gì, không thể không nói, cô ta cũng rất bất ngờ, cô ta không ngờ rằng Diệp Quân lại nói như thế.
Giáo chủ nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, ông ta dường như không nghe rõ lời nói của Diệp Quân: "Ngươi nói, người là Đại thánh tử, Nam Y là tiểu thánh tử sao?"
Diệp Quân gật đầu, bình tĩnh nói: "Ừ!"
Giáo chủ nói: "Trước đây chưa từng xảy ra chuyện này, thánh tử đều chỉ có một người."
Khi nói lời này, ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, không tức giận gì, nhưng tất cả mọi người trong sân đều cảm thấy một loại cảm giác áp bức vô hình.
Nhưng cảm giác áp bức này đối với Diệp Quân lại không có bất kỳ tác dụng gì, trải qua mất trận chiến lớn trước đó, hiện tại hắn gần như đã miễn dịch với sự uy hiếp của những cường giả bình thường.
Muốn dùng khí thế trấn áp hắn, về cơ bản là không thể được.
Diệp Quân khẽ mỉm cười, bình tĩnh nói: "Trước kia không có, không có nghĩa là sau này không có."
Giáo chủ nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, yên lặng không nói gì.