Nhìn Diệp Quân đang khóc lóc trước mắt, ánh mắt Chu Nghiên dần trở nên lạnh lẽo, trực giác nói cho bà ta biết có gì đó không đúng, bởi vì thiếu niên trước mặt này thay đổi quá đột ngột, cũng quá khác biệt.
Chẳng lẽ muốn dùng trò này để bảo vệ bản thân?
Nghĩ tới đây, trong mắt Chu Nghiên chợt lộ ra sát ý, tất nhiên bà ta tò mò nhiều hơn, không biết thứ nghịch chủng ngu xuẩn không có đầu óc này sao lại đột nhiên giác ngộ?
Advertisement
Đúng lúc này, ngoài cửa chợt truyền đến những tiếng bước chân nặng nề.
Chu Nghiên đột nhiên ôm lấy Diệp Quân, dịu dàng nói: "Biết sai là tốt, chúng ta đều là người một nhà, sau này sống hòa thuận với nhau nhé, đừng làm khó người cha đang phải chưởng quản cả một gia tộc của con nữa, ông ấy cũng không dễ dàng gì, chúng ta là người thân thì phải biết chia sẻ với ông ấy".
Người trung niên vừa bước vào thì đã nghe được câu này, ông ta nhìn Chu Nghiên, trong mắt ánh lên vẻ ôn hòa, sau đó ông ta nhanh chân đi đến trước mặt Diệp Quân, nhìn thấy con mình, sắc mặt ông ta lại trở nên âm trầm.
Advertisement
Diệp Quân biết người trước mặt này là tộc trưởng Hạo tộc, Hạo Nguyên.
Giờ hắn có thể giữ được mạng nhỏ của mình hay không thì phải dựa vào người trước mắt này.
Người đàn ông trung niên đưa mắt nhìn xuống Diệp Quân: "Biết sai chưa?"
Diệp Quân gật gật đầu: "Lúc trước con bị người ta che mắt, bảo di nương là hung thủ hại mẹ mình, tất cả đều là do con sai, vì còn nhỏ tuổi nên không phân được người tốt kẻ xấu, hiểu lầm di nương, con thật sự là tội đáng muôn chết".
Người đàn ông trung niên nghe được điểm mấu chốt thì liền híp hai mắt lại: "Là ai nói cho con nghe di nương là hung thủ hại chết mẹ?"
Diệp Quân ra vẻ muốn nói lại thôi.
Người đàn ông trung niên nhìn hắn: "Con cứ nói ra, ta sẽ không trách phạt".
Diệp Quân lắc đầu nguẩy nguậy: "Tất cả là lỗi của con, cha cứ phạt con đi!"
"Ngu xuẩn!"
Người đàn ông trung niên cả giận nói: "Người ta muốn hại chết con mà con còn muốn bảo vệ, con, con muốn chọc ta tức chết à".
Diệp Quân có chút mờ mịt nói: "Không đâu, Cố quản sự sẽ không hại con".
Cố quản sự chính là quản gia luôn đánh đập hắn trước kia, sau khi Chu Nghiên đến thì hoàn toàn đầu quân cho bà ta, thường để ý ánh mắt của Chu Nghiên rồi mới làm việc.
Nghe Diệp Quân nói thế, sắc mặt Chu Nghiên lập tức thay đổi hoàn toàn, bà ta định lên tiếng thì -
Sau khi Hạo Nguyên rời đi, Chu Nghiên nhìn Diệp Quân với cặp mắt như bắn ra lưỡi kiếm, mà Diệp Quân thì lại cúi đầu, không đối diện với bà ta. Hắn biết rõ tình hình của bản thân bây giờ, hắn căn bản không có năng lực để chống lại người phụ nữ trước mắt này, bây giờ chỉ có thể chịu lép vế thôi.
Chẳng mấy chốc, trong Hạo tộc đã truyền đến tiếng kêu la thảm thiết của Cố quản sự.