Xúi giục thiếu chủ, bịa đặt thị phi, ly gián cha con,
Sao Hạo Nguyên có thể chịu được?
Advertisement
Chẳng mấy chốc, Hạo Nguyên đã xuất hiện lại trước mặt Diệp Quân và Chu Nghiên, trên mặt ông ta như được bao bởi một làn sương lạnh, trên người còn mang theo cả sát khí, mọi người xung quanh đều không dám nói gì.
Lúc nhìn về phía Diệp Quân, sự lạnh lùng trong ánh mắt Hạo Nguyên đã bớt đi không ít, ông ta đi tới đỡ con mình đứng lên: "Mẹ con vừa mất, ta lại bận rộn chuyện trong tộc, không ngờ lại có hạ nhân dám ba hoa đặt điều với con, làm ly gián tình cha con của chúng ta, tất cả là do ta sơ xuất".
Diệp Quân vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ đau khổ: "Là lỗi của con, là do con bồng bột, không nhìn ra được là ai tốt ai xấu, vậy nên mới nghe lời người ta gièm pha, hiểu lầm di nương, cũng làm khó cha".
Advertisement
Thấy Diệp Quân nhận sai, sự lạnh lùng trong mắt Hạo Nguyên đã tan biến đi hết, thay vào đó là ôn hào dịu dàng, ông ta vỗ nhẹ lên vai Diệp Quân: "Đều là do con cẩu họ Cố kia, kể từ hôm nay người một nhà chúng ta phải hòa thuận vui vẻ đấy".
Nói rồi, ông ta nhìn về phía Chu Nghiên, Chu Nghiên nắm lấy tay ông ta, vẻ mặt dịu dàng: "Tất nhiên rồi".
Diệp Quân đột nhiên nói: "Đau".
Hạo Nguyên vội bảo: "Người đâu, mau chữa thương cho thiếu gia!"
Chẳng mấy chốc đã có người đến dẫn Diệp Quân đi.
Lúc Diệp Quân rời đi còn nhìn sang Chu Nghiên một cái, Chu Nghiên thì vẫn luôn nhìn hắn, khi ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt Chu Nghiên chỉ toàn sự dịu dàng và xót xa.
Diệp Quân cười mỉm, sau đó dời mắt đi.
Sau khi Diệp Quân được dẫn đi, ánh mắt của Chu Nghiên mới dần trở nên lạnh lẽo.
Lúc này đây, bà ta chính thức cảm nhận được sự uy hiếp.
Chỉ là một tên thiếu gia không não, muốn chơi chết hắn chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng bà ta không ngờ rằng tên nghiệt chủng này lại đột nhiên giác ngộ.