Lúc này đang là mùa hè oi bức, ánh mặt trời chói chang như thiêu đốt mặt đất, không có một chút gió, cả khu mỏ giống như một cái lồng hấp khổng lồ.
Bên trong khu mỏ có gần chục nghìn người đang ra sức làm việc.
Bởi vì là trừng phạt, cho nên tu vi của những người tới đây đều sẽ bị phong ấn lại, không khác biệt gì so với người bình thường.
Diệp Quân âm thầm đảo mắt nhìn qua, cuối cùng hắn đã nhìn thấy Cố Trần. Chưa đầy nửa tháng, Cố Trần đã gầy đi rất nhiều, gã cởi trần nửa người trên, cả người đen sạm, trên lưng còn có một vài vết sẹo dài.
Giống như là bị roi quất vào, lúc này gã đang ra sức cầm cuốc sắt đào mạnh, hai tay gã cũng đã phồng rộp máu.
Có lẽ là do quá mệt, tốc độ của gã đã chậm lại hơn một chút.
Phập!
Chính vào lúc này, một cây roi quất mạnh lên lưng gã, đau đến mức khiến gã phải nghiến răng nghiến lợi.
Sau lưng gã, một tên thị vệ tức giận quát mắng: “Còn muốn lười biếng sao?”
Cố Trần thực sự không chịu nổi nữa, gã cầu xin nói: “Đại ca, nếu cứ làm như vậy, thì đừng nói là ta, đến ngay cả con lừa cũng không làm nổi.”
Tên thị vệ đó tức giận quát: “Vậy tại sao ngươi lại mượn tiền mà không trả? Ngươi không mượn tiền không trả tiền thì sẽ không bị đưa tới đây rồi.”
Trong lòng Cố Trần khổ sở.
Cách đây không lâu, bởi vì gã mượn tiền không trả nên bị người ta kiện tới tộc Đệ Nhất, thế là gã bị cưỡng ép đưa đến đây.
Sau khi tới đây, gã phát hiện nơi này chính là địa ngục.
Công việc nhiều vô kể!
Làm một tháng có thể được trả công mười viên tiên tinh.
Mười viên tiên tinh, ngay cả trứng cũng không mua nổi!
Ban đầu gã đã chỉ tay lên trời mà thề, bày tỏ bằng lòng đi ra ngoài làm việc trả nợ, nhưng đổi lại chính là một trận đòn roi. Vừa lúc mới bắt đầu, gã vẫn còn hơi cứng đầu, nhưng sau khi trải qua từng trận đòn nhừ tử, gã không còn dám cứng đầu thêm nữa.
Người ở đây, căn bản không coi gã là người.
Phập!
Chính vào lúc gã đang suy nghĩ thì đằng sau lưng gã lại truyền tới một cơn đau dữ dội, sau đó, tên thị vệ lại tiếp tục quát mắng: “Con mẹ nó, nhanh chóng làm việc đi.”
Cố Trần không dám trái lời, gã cố chịu đựng cơn đau ở tay và sau lưng, tiếp tục giơ cuốc lên đào mạnh xuống.
Cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng trời cũng đã tối, đột nhiên gã vội vàng bỏ cuốc xuống, chạy về căn lều ở phía xa xa, không chỉ có gã, mà chục nghìn người ở xung quanh cũng giống như phát điên mà chạy về phía căn lều.
Đây là thời gian ăn cơm, mà ở đây, phải cướp mới có cơm ăn. Không cướp được sẽ bị đói cả ngày.
Một lát sau, Cố Trần chen ra khỏi đám người, trong tay gã có nửa cái bánh bao, gã cười giống như một đứa trẻ. Ở đây, thứ này là chính là một món đồ tốt.
Cố Trần cắn một miếng, sau đó vội vàng giấu phần còn lại vào trong quần, gã chậm rãi nhai miếng bánh bao nhỏ ở trong miệng, không nỡ nuốt xuống.
Lúc này bỗng nhiên có một thiếu niên đi tới bên cạnh gã, y nhìn qua vết thương trên người Cố Trần, có phần lo lắng hỏi: “Tiểu Trần, không sao chứ?”
Cố Trần lắc đầu: “Không sao.”
Vân Chấn và gã cùng bị đưa vào đây, nghe nói y đắc tội với người ta, bị người ta đưa vào đây. Có lẽ là do tuổi tác xấp xỉ nhau nên hai người rất hợp nhau.