Thiếu niên tên Vân Chấn đỡ lấy gã, cười nói: “Chuyện nhỏ, đi thôi, đi nghỉ ngơi ngày mai còn phải làm việc nữa.”
Chỗ ở của hai người là một căn lều rách nát đơn sơ, ngay cạnh khu mỏ.
Vân Chấn đỡ Cố Trần nằm xuống rồi nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Dứt lời, y nằm ở bên cạnh, ngả đầu xuống đã ngủ thiếp đi.
Ở đây, mỗi ngày chỉ có thể nghỉ ngơi hai canh giờ, vì vậy thời gian nghỉ ngơi vô cùng quý giá, không thể lãng phí dù chỉ một chút.
Cố Trần nhìn lên bầu trời sâu thẳm, cũng không biết đang nghĩ gì, nước mắt gã đột nhiên trào ra: “Cha, cha vẫn chưa chết phải không?”
Dứt lời, nước mắt gã chợt trào ra như suối.
Gã không dám quấy rầy Vân Chấn ở bên cạnh, chỉ đành cắn vào cánh tay của mình rồi co người lại, không để cho bản thân phát ra tiếng khóc.
Gã của quá khứ, mặc dù không phải người tài năng gì, nhưng thực ra vẫn có thể sống qua ngày, cộng thêm gã vào được học viện Đệ Nhất, nên có thể nói là tiền đồ rộng mở. Nhưng sau này gã lại muốn phát tài lớn, thay đổi vận mệnh, từ đó bước đi sai đường.
Đánh bạc!
Gã hối hận xanh ruột rồi.
Từ sau khi gã bắt đầu đánh bạc, người bạn đã từng thân thiết như anh em ruột của gã bây giờ lại coi gã như hổ sói, chỉ sợ tránh đi không kịp. Bạn gái đã từng yêu đương thấu hiểu đã vô cùng thất vọng về gã, cuối cùng lựa chọn rời đi. Cha mẹ trong lúc tuyệt vọng đã lựa chọn cái chết.
Chúng bạn xa lánh!
Nhà tan cửa nát!
Cố Trần nhìn lên trời, vẻ mặt mờ mịt.
Cho dù bây giờ ra ngoài, thì còn ý nghĩa gì chứ?
Không trở về được trước kia nữa rồi!
Mọi thứ đều đã hóa thành cát bụi!
Bỗng nhiên Cố Trần lấy bánh bao ở trong lòng ra, gã nhẹ nhàng lau đi, sau đó lặng lẽ đút vào trong túi áo của Vân Chấn đã ngủ say ở bên cạnh.
Tiếp theo, gã mò lấy một hòn đá sắc nhọn ở bên cạnh, sau đó cứa rách cổ tay trái của mình.
Máu tươi tràn ra ngoài.
Cố Trần nhìn lên bầu trời rộng lớn. Đây có lẽ là bến đỗ tốt nhất trong cuộc đời hỏng bét này của gã.
Lúc Cố Trần tỉnh lại, gã đã ở trong một căn phòng nhỏ.
Cố Trần nhìn bốn phía, có chút mờ mịt.
Đây là đâu?
Như nghĩ tới gì đó, gã bỗng nhìn tay trái của mình, tay trái đã được băng bó hẳn hoi.
Mình chưa chết!
Cố Trần đột nhiên ngồi dậy.
Lúc này, một ông già đi vào, ông ta nhìn Cố Trần, sau đó nói: “Tỉnh rồi à?”