Vì nếu ở nơi này tu luyện, có được thêm sự giúp đỡ của Diệp Quân, họ chắc chắn sẽ tiến bộ to lớn nhưng lỡ Toại Minh tới gây rắc rối thì sao, đúng lúc này, có người đột nhiên đứng dậy: “Quân Đế, thực lực chúng ta yếu nên không thể giúp Quân Đế...”
Diệp Quân gật đầu: “Ai không muốn có thể tự do rời đi!”
Lần lượt có người rời đi.
Nhưng cuối cùng vẫn còn gần tám vạn người chọn ở lại.
Trong đây còn có 52 cường giả Chuẩn Đế.
Rõ ràng họ đang muốn đặt cược một lần.
Lỡ đâu Toại Minh không đến thì sao?
Diệp Quân nhìn mọi người rồi nói: “Chư vị có thể ở lại trong tháp tu luyện!”
Nói xong, hắn rời khỏi tháp nhỏ rồi tới cấm địa Cổ Hoang, hắn muốn gặp mấy vị cường giả thần bị trước kia.
Ba ngày sau, di tích Toại Minh.
Một người đàn ông mặc đồ trắng dẫn theo ba trăm thủ vệ đồng đen xuất hiện trong di tích.
Người đàn ông đồ trắng nhìn quanh, cảm thán: “Đây chính là nơi bắt nguồn của văn minh Toại Minh ta...”
Bên cạnh hắn ta, một ông lão mặc đồ đen khe nói: “Tia đế nguyên ở đây đã biến mất!”
Nói rồi ông ta nhìn người mặc đồ trắng: “Ung chủ, cảnh giới của ta đã bị đè ép hạ xuống Đế Cảnh, tu vi của ba trăm Thanh Đồng Vệ đằng sau cũng bị áp xuống Chuẩn Đế!”
Người đàn ông áo trắng nhìn thoáng qua bầu trời, trong mắt loé lên tia phức tạp và kiêng dè: “Bi đại nhân của văn minh Toại Minh ta là người mạnh nhất... đáng tiếc!”
Bi Tâm Từ!
Ông lão biến sắc, không dám nhiều lời, nhìn quanh bốn phía: “Ung chủ, giết một Đại Đế mà thôi, không cần người tự mình tới, giao cho đám thuộc hạ là được...”, người đàn ông áo trắng mỉm cười: “Không thể khinh địch!”
Ông lão nghe thấy lời nói của người đàn ông áo trắng thì ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Người đàn ông kia như thể biết được ông ta nghĩ gì cười nói: “Từ xưa đến nay, người dám nói sẽ xây dựng trật tự lại có mấy ai? Nếu đối phương dám làm, còn thành lập được đạo thống thì quả thật không phải hạng tầm thường”.
Ông lão áo đen khẽ gật đầu không nói thêm gì, nhưng trong lòng lại không cho là đúng. Tuy đây là Cựu Thổ của nền văn minh Toại Minh, song suy cho cùng vẫn quá nhỏ. Vả lại, nó đã tách biệt với thế giới bên ngoài rất lâu, còn không có đế nguyên nên có thể nói nơi đây chỉ có thể tu luyện đến Đại Đế đã là hết đát.
Ông ta thật sự không hiểu một nơi như thế này vậy mà lại có thể khiến cho vị Ung Chủ trước mắt tự mình đến, còn dẫn theo 300 thanh đồng vệ. Đương nhiên, với ông ta thì điều này cũng không quan trọng vì chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo là được.
Ung chủ bỗng nhìn về phía ghế Thánh Vương gần đó, lúc này nó quả thật là khóc không ra nước mắt.
Trong khoảng thời gian này làm sao vậy?
Hết ông lớn này đến ông lớn khác đến!
Ung chủ liếc nó một cái cười nói: “Ngươi chính là chiếc ghế mà Toại chủ từng ngồi lúc trước?”
Ghế Thánh Vương vội đáp: “Đúng vậy”.
Ung chủ hỏi: “Mấy năm nay, người đều ở nơi này mời chào các cao thủ, vất vả lâu như vậy có muốn rời khỏi đây không?”
Ghế Thánh Vương kính cẩn đáp: “Được cống hiến cho nền văn minh Toại Minh là niềm vinh hạnh của ta, chứ không vất vả gì hết. Còn việc rời khỏi đây... Thực lực của ta rất thấp, đến Cựu Thổ cũng chẳng làm nên trò trống gì. Chằng thà ở đây cống hiến chút sức lực của mình cho nền văn minh của mình...”
Ung chủ mỉm cười nói: “Tuy ở đây có thể đạt được một ít đế nguyên, nhưng suy cho cùng vẫn quá hạn hẹp, cơ hội cũng chẳng có mấy. Đến Cựu Thổ, dù địa vị sẽ xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, nhưng bên cạnh đó cơ hội cũng càng nhiều. Với tư chất và thực lực của ngươi, muốn tiến thêm một bước thì hoàn toàn không thành vấn đề. Song phải xem ngươi lựa chọn thế nào”.