Ung chủ dừng chân lại, nhìn về phía nó cười hỏi: “Sao, ngươi biết hắn?”
Ghế Thánh Vương kính cẩn trả lời: “Từng gặp thôi ạ, đại nhân, ta xin khuyên vài câu, tên kia cực kỳ không đơn giản, không thể coi nhẹ được”, Ung chủ lập tức hứng thú bảo: “Ngươi nói nghe thử xem”.
Ghế Thánh Vương nặng nề nói: “Người này là một tên Kiếm Đế, bản thân cũng có một thanh kiếm đã thành Đế. Ngoài ra, lúc trước bỗng dưng có một thanh thần kiếm giáng xuống từ trên trời rồi giết chết Tiếp Dẫn Sứ ở đây. Sức mạnh của nó đã hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của ta, nên hắn chắc chắn có ô dù. Còn thực lực của hắn mạnh cỡ nào thì ta không biết. Bên cạnh đó, tên này còn có chỉ số thông minh cực kỳ cao, tuyệt đối không thể coi nhẹ được”.
Tuy chỉ mấy câu ngắn ngủi, nhưng Ung chủ cũng nhận ra được mấy vấn đề quan trọng.
Kiếm Đế!
Có ô dù!
Chỉ số thông minh cực cao!
Ung chủ bỗng nhiên nở nụ cười, mở tay ra, lại có 50 luồng đế nguyên bay đến chỗ ghế Thánh Vương: “Thưởng cho ngươi”.
Ông ta nói xong bèn dẫn theo ông lão kia biến mất khỏi đây.
“Cảm ơn đại nhân!”
Hiện trường lập tức quanh quẩn tiếng cảm ơn đầy phấn khích như chuông đồng của ghế Thánh Vương.
Một lát sau, Ung chủ đã dẫn theo ông lão áo đen kia đến thành Đệ Nhất.
Giờ thành Đệ Nhất ngày càng sầm uất, ngày nào cũng có vô số người đến. Đôi khi đến để buôn bán, còn lại là vì gia nhập vào thư viện Quan Huyên.
Thư viện Quan Huyên hiện tại quả thật là đông như kiến. Ung chủ đi trên đường nhìn ngó xung quanh rồi cười bảo: “Khá sầm uất đấy chứ”.
Ông lão áo đen nói: “Vẫn kém lắm”.
Ung chủ cười bảo: “Diêm Lão, ông phải biết rằng người ở đây có thực lực yếu cũng không phải vì họ ngu dốt, mà do nơi này không có con đường để phát triển thêm. Nếu nó có đủ đế nguyên thì ta tin rằng người ở đây sẽ không thua kém gì nền văn minh Toại Minh của chúng ta”.
Ông lão áo đen gật đầu đáp: “Ung chủ nói rất đúng”.
Ung chủ khẽ cười, tất nhiên là ông ta biết Diêm Lão kia đang nghĩ một đằng nói một nẻo, song cũng không giải thích gì thêm. Diêm Lão và người ở đây sinh ra trong hoàn cảnh khác nhau, thực lực cũng cách biệt một trời một vực nên đương nhiên suy nghĩ cũng sẽ khác. Đây là chuyện bình thường.
Một lát sau, Ung Chủ đã dẫn theo ông lão áo đen đi đến thư viện Quan Huyên. Nơi này quá thật hết sức tấp nập.
Giờ toàn bộ Thập Hoang, dù là các gia tộc Đại Đế hay các Tiên Tông lớn cũng biết được tầm quan trọng của thư viện Quan Huyên. Vì vậy, họ đều cử người của mình đến muốn gia nhập. Ngoài họ ra, những đệ tử của các tông môn cấp thấp và tán tu cũng chen lấn nhau muốn tham gia vào thư viện Quan Huyên. Bởi vì, đây chính là một cơ hội hiếm có với họ.
Sau khi quản lý thư viện Quan Huyên, Mục Sóc bắt đầu kiểm soát số người gia nhập vào thư viện. Nói chính xác hơn là khống chế số lượng người của các gia tộc Đại Đế và Tiên Tông lớn. Vì cô ta hiểu được, một khi có quá nhiều người của họ thì khi ấy thư viện sẽ không còn là thư viện Quan Huyên của Diệp Quân nữa, mà là thư viện của những thế lực kia.
Ung chủ dẫn theo ông lão áo đen đi đến trước một gian đại điện, trước mặt đặt rất nhiều Quan Huyên Pháp. Ung chủ mở tay ra, lập tức có một quyển rơi vào trong tay. Ông ta mở ra xem, một lát sau thì nụ cười trên mặt dần biến mất.
Ông lão áo đen cũng cầm một quyển Quan Huyên Pháp lên xem, nhìn một lúc thì cau mày, trong mắt không giấu nổi sát khí.
Ung chủ lại cười: “Thú vị, thật thú vị. Xem ra, chúng vẫn xem nhẹ vị Quân Đế kia. Vốn dĩ, ta còn tưởng rằng cái trật tự mà hắn xây dựng nên chẳng qua là vì hấp thu sức mạnh tín ngưỡng, mục đích là nô dịch chúng sinh để mình dùng. Nhưng giờ có vẻ cũng không phải thế, tên kia quả thật có ý tưởng to lớn!”
Ông lão áo đen nặng nề nói: “Ung chủ, thuộc hạ đề nghị giết tên kia ngay lập tức để tránh tai họa về sau”.
Ung chủ lắc đầu: “Người có ý tưởng to lớn như vậy cũng không phải hạng tầm thường”.