Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5597: Bốn bề đều là biển sách!



Quét sạch toàn bộ Thập Hoang và tất cả tinh vực xung quanh!

Nghe hư ảnh nói vậy, tám vị trưởng lão trong điện đều sửng sốt.

Đạo Chiếu!

Đây là một trong ba thần khí, của nền văn minh Toại Minh, món thần khí này, có thể đại diện cho cả một nền văn minh, bởi nó được nền văn minh Toại Minh dốc hết toàn bộ sức mạnh văn minh vào đó, nơi nào bị nó chiếu sáng, mọi thứ đều biến thành hư vô.

Có thể nói đây là con át chủ bài của nền văn minh Toại Minh!

Mọi người đều khiếp sợ, khi quan cố vấn đứng đầu đề nghị sử dụng thần vật này!

Phải biết rằng, với nền văn minh Toại Minh của bọn họ mà nói, Thập Hoang chỉ là nền văn minh cấp thấp, dù sao bây giờ ngay cả Đại Đế cũng khó sinh ra.

Thẳng tay điều động thần khí của nền văn minh, không phải tương đương với việc dùng 100.000 khẩu đại bác để đuổi muỗi sao?

Mà ngay lúc này, ông lão tóc trắng dẫn đầu đột nhiên nói: “Ta đồng ý!”

Ung Chủ là cháu trai của ông ta, bây giờ cháu trai của ông ta chết ở Thập Hoang còn rất nhiều điều uẩn khúc, với ông ta mà nói, toàn bộ Thập Hoang phải chôn theo cháu trai ông ta, không còn gì tốt hơn như thế nữa.

“Không được, không được!”

Ngay lúc này, ngồi cạnh ông lão tóc trắng, ông lão lưng gù đột nhiên nói: “Đại trưởng lão, chuyện này không ổn.”

Ông lão tóc trắng nhìn ông lão lưng gù, hơi không vui: “Có gì mà không được chứ?”

Ông lão lưng gù trầm giọng nói: “Có ba thứ không ổn, thứ nhất, nếu sử dụng thần vật đạo của nền văn minh sẽ tiêu hao một lượng lớn tiên tinh cực phẩm, chỉ vì để giết một tên cảnh giới Đại Đế, thật sự rất không đáng, thứ hai, Thập Hoang và những nơi khác không giống nhau, giống như nền văn minh Toại Minh của chúng ta, mặc dù bây giờ đã suy tàn, nhưng dù sao vẫn là quê hương của chúng ta, là khởi nguyên của nền văn minh Toại Minh, nếu tiêu diệt nó, rất nhiều người lớn tuổi trong nền văn minh sẽ không chấp nhận, thứ ba bao gồm cả ta, cũng là vấn đề quan trọng nhất, chính là Bi Tâm Từ!”

Bi Tâm Từ!

Lời này vừa dứt, sắc mặt mọi người trong điện đều thay đổi.

Vẻ mặt của ông lão lưng gù nghiêm trọng: “Đại trưởng lão đừng quên, dưới vũ trụ có phong ấn, sở dĩ người phụ nữ đó để lại phong ấn, chính là vì để bảo vệ Thập Hoang và phía dưới vũ trụ, nếu chúng ta dùng Đạo Chiếu để phá hủy chỗ đó, động tĩnh ầm ĩ như vậy, nếu quấy rầy đến người phụ nữ kia, thì…”

Nói đến đây, ông ta không nói tiếp nữa.

Mà vẻ mặt của mọi người ở trong điện cũng trở nên khó coi.

Nếu quấy rầy đến người phụ nữ đó, người phụ nữ đó mà tìm đến thì rắc rối…

Ai chịu nổi?

Đại trưởng lão dẫn đầu cũng trầm mặc.

Mặc dù ông ta rất muốn tiêu diệt toàn bộ Thập Hoang, chôn theo cháu trai ông ta, nhưng ông ta biết rõ, điều Nhị trưởng lão nói rất có lý, vì một kiếm tu cảnh giới Đại Đế, mà sử dụng Đạo Chiếu, tiêu hao quá lớn, đúng là không đáng, nếu vì như vậy mà đụng vào người phụ nữ kia, vậy thì vấn đề không phải là đáng hay không đáng nữa.

Đó là hành động cực kì ngu ngốc.

Lúc này, một trưởng lão khác đột nhiên nói: “Nhưng đề nghị của quan cố vấn đứng đầu…”

Nhị trưởng lão im lặng.

Quan cố vấn đứng đầu!

Mặc dù vị kia không gia nhập đoàn trưởng lão, nhưng địa vị rất lớn trong nền văn minh Toại Minh, những đề xuất của cô ta, đừng nói là bọn họ, đến cả chủ của nền văn minh cũng phải nghiêm túc xem xét.

Đúng lúc này, một tên trường lão đột nhiên nói: “Tất nhiên là phải coi trọng, đề nghị của quan cố vấn đứng đầu, nhưng mà, cô ta nói, chúng ta phải xem xét từ hai góc độ, đầu tiên, sở dĩ cô ta đề nghị dùng ‘Đạo Chiếu’, nguyên nhân chính là vì cảm thấy tên kiếm tu đó không đơn giản, vì thế nên mới sử dụng ‘Đạo Chiếu’, không cho chàng kiếm tu kia bất kì cơ hội nào, thứ hai, có khả năng là, cô ta chỉ nói bừa, chẳng hạn như muốn bóp chết một con muỗi, có thể dùng đại bác, hoặc dùng tay đập chết, cũng có thể… cô ta chỉ thuận miệng nói vấn đề đầu tiên…”

Tất cả trưởng lão đều im lặng.

Hiển nhiên, với lời giải thích của vị trưởng lão này, bọn họ không quá chấp nhận, đây chẳng phải là nói nhảm sao?

Lúc này, có người đột nhiên nói: “Nếu không thì đi hỏi thử xem?”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía người vừa lên tiếng, tất cả đều đồng thanh nói: “Ngươi đi đi!”

Trưởng lão kia vội vàng xua tay: “Không không, ta không đi.”

Mẹ kiếp!

Quan cố vấn đứng đầu kia tính khí như chó điên vậy, lúc trước chẳng qua có một vị trưởng lão hỏi cô ta một vấn đề, lập tức bị cô ta mắng suốt 100 năm trời!

Một trăm năm!

Gặp mặt lập tức mắng ngu ngốc…

Một trăm năm đấy!

Bất lực nhất chính là không mắng được cô ta, không đánh được cô ta... chơi cũng không thắng được!

Cô ta không chỉ có chỉ số IQ cao nhất trong nền văn minh Toại Minh, mà cấp dưới cũng có chỉ số IQ cao đáng sợ, đám người này sao vậy?

Mỗi ngày ở trong căn phòng nhỏ âm mưu chống lại các nền văn minh khác...

Chiêu nham hiểm, ác chiêu, độc chiêu, nhiều vô số kể!

Ban đầu có hai nền văn minh không chịu nổi tính toán hãm hại của đám người kia, lập tức phát động ám sát… thiếu chút nữa đã thành đại chiến nền văn minh lần thứ ba!

Mà vị trưởng lão bị chửi kia cuối cùng vẫn không chịu nổi, vì vậy đã chủ động rời khỏi đoàn trưởng lão, nhận chức ở bên ngoài…

Bây giờ đi hỏi cô ta?

Này không phải đụng thẳng vào họng súng sao?

“Khụ khụ!”

Một vị trưởng lão đột nhiên ho khan, sau đó nói: “Chuyện nhỏ như vậy, sao phải làm phiền đến quan cố vấn đứng đầu? Chúng ta thảo luận một chút không phải là giải quyết được vấn đề rồi sao.”

Vị trưởng lão còn lại cũng vội vàng gật đầu, đồng ý!

Nhị trưởng lão trầm giọng nói: “Tên kiếm tu kia chẳng qua chỉ là một tên Đại Đế nhưng nếu quan cố vấn đứng đầu đã chỉ đích danh hắn, vậy chúng ta cũng không thể coi thường hắn…”

“Tất nhiên là không thể coi thường!”

Một vị trưởng lão khác đột nhiên nói: “Tính cách của Ung Chủ như thế nào, mọi người còn không biết sao, Ung Chủ luôn cẩn thận chững chạc, giỏi dùng mưu, nhưng lại chết trong tay thiếu niên kia, có nghĩa là thiếu niên kia không hề đơn giản, hơn nữa chỗ đó còn có phong ấn của người phụ nữ kia, vì vậy chúng ta không thể khinh thường.”

Phong ấn!

Điều khiến bọn họ lo lắng nhất là phía dưới có một phong ấn do Bi Tâm Từ để lại, chỉ cần phong ấn đó còn tồn tại, cho dù cảnh giới cao đến đâu, cảnh giới cũng sẽ bị áp chế xuống cảnh giới Đại Đế, mà cảnh giới thấp hơn sẽ bị áp chế xuống thấp hơn.

Một vị trưởng lão khác đột nhiên nói: “Bảo Huyền Chính đi!”

Huyền Chính!

Mọi người im lặng trong chốc lát, đều gật đầu đồng ý: “Được.”

Lúc này Đại trưởng lão mới nói: “Để Huyền Chính dẫn một trăm thần vệ kim đồng, để đảm bảo chắc chắn.

Mọi người ngẩn ra, hơi kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Cố Vấn Các.

Đây là một bộ phận cực kỳ quan trọng của nền văn minh Toại Minh, có thể nói bộ phận này đóng vai trò quyết định trong mọi quyết định quan trọng của nền văn minh Toại Minh!

Có thể nói nơi đây tụ tập tất cả người thông minh nhất của nền văn minh Toại Minh.

Ở một gian trong điện, có một người phụ nữ đang đứng ở giữa phòng, cô ta mặc một bộ váy lụa, trong tay cầm quyển sách cổ, không trang điểm, nhưng vẫn đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Xung quanh cô ta có bốn bức tường, mỗi mặt tường là một mảnh tinh không, nhìn vào đó, trong tinh không dày đặc những cuốn sách cổ.

Bốn bề đều là biển sách!

Người này chính là Toại Cổ Kim – Quan cố vấn đứng đầu của nền văn minh Toại Minh!

Toàn bộ nền văn minh Toại Minh, có thể dùng chữ ‘Toại’ làm họ, không quá năm người.

Lúc này, một thiếu niên đi vào trong điện, thi lễ: “Đại nhân.”

Toại Cổ Kim nói: “Thông báo cho Toại Minh Thần Các, để bọn họ chuẩn bị ‘Đạo Chiếu.’

Giọng nói của cô ta như nước trong làn suối lạnh, không rét mà run.

Thiếu niên ngạc nhiên, nói: “Ý của đại nhân là Trưởng Lão Các sẽ không dùng Đạo Chiếu với Thập Hoang ư?”

Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Bọn họ sẽ khinh địch.”

Thiếu niên do dự, sau đó nói: “Đại nhân, thiếu niên kia có thể giết chết Ung Chủ, quả thật là bất phàm, nhưng mong đại nhân suy nghĩ thêm về việc dùng Đạo Chiếu.”