Trong Cố Vấn Các, mọi người trố mắt nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ.
Người này thật sự là người sáng lập ra đạo thống sao?
Mọi người lén nhìn về Toại Cổ Kim ở đằng xa, Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm màn sáng, không chút cảm xúc.
Mọi người cũng không dám nói lời nào, tiếp tục nhìn màn sáng.
Trong thành Thiên Đô.
Diệp Quân đi dạo trong thành, cứ sờ chỗ này một cái, sờ chỗ kia một cái, ánh mắt vô cùng thán phục, như một tên quê mùa mới lên thành phố vậy.
Diệp Quân không hề giả vờ, hắn thật sự rất thán phục nền văn minh Cựu Thổ này, những kiến trúc của Cựu Thổ, hắn nhìn kỹ lại mới phát hiện rằng chúng đều được chế tạo bằng một loại linh thạch đặc biệt, tinh thạch này không phải thứ tầm thường, năng lượng ẩn chứa trong đó cực kỳ thuần khiết, cầm ra ngoài cũng đạt giá trị liên thành.
Hơn nữa, hắn cũng có thể cảm nhận được, bên trong những kiến trúc này đều có trận pháp, còn không chỉ có một loại, nói cách khác, nếu kẻ địch đánh vào, tất cả kiến trúc trong thành đều có thể lập tức biến thành kiến trúc quân sự vô cùng mạnh mẽ, có thể ngăn được kẻ địch.
Không chỉ vậy, hắn còn mơ hồ cảm nhận được sự dao động của những năng lượng mạnh mẽ ở sâu trong lòng đất dưới chân mình.
Thiên Đô!
Ánh mắt Diệp Quân phức tạp, tòa thành dưới chân thật sự không đơn giản.
Đi dạo một hồi, Diệp Quân đột nhiên dừng lại, hắn nhìn về phía cách đó không xa, nơi đó có một tòa lầu cao nguy nga lộng lẫy, người vào người ra, vô cùng náo nhiệt.
Diệp Quân nhìn vào chính giữa tòa lầu, ở đó có ba chữ to mạ vàng Dục Tiên Cư?
Dục Tiên Cư?
Diệp Quân tò mò, hắn nhìn những người đang ra vào kia, người vào thì tràn đầy hưng phấn, còn người ra lại sảng khoái vô cùng, còn có chút chưa thỏa mãn.
Diệp Quân nói: “Tháp gia, chúng ta tới xem một lát đi?”
Tiểu Tháp nói: “Tùy ngươi.”
Diệp Quân gật đầu một cái: “Theo ý Tháp gia.”
Nói xong, hắn nhanh chóng bước tới trước “Dục Tiên Cư”.
Tiểu Tháp: “...”
Bên trong Cố Vấn Các.
Khi Diệp Quân đi tới “Dục Tiên Cư”, vẻ mặt mọi người đều trở nên kỳ lạ.
Rất nhanh, Diệp Quân đã tiến vào Dục Tiên Cư, vừa mới vào đã có một đám cô gái mặc áo mỏng đứng tiếp đón, những cô gái này có dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt mê hoặc, đứng ngay ngắn trước mặt hắn.
Khi thấy Diệp Quân đi vào, tất cả các cô gái đều đồng loạt hành lễ, cười quyến rũ nói: “Hoan nghênh đại nhân!”
Y phục của những cô gái này rất mỏng, tràn đầy sức sống, nhưng bộ phận mấu chốt lại không thấy được, cứ như thấy được tất cả nhưng lại không thấy gì cả, rất gian xảo.
Nhưng đúng ra cảm giác này lại khiến người ta mê muội, vì những thứ muốn thấy lại không thấy được.
Không đúng!
Sau khi Diệp Quân bước vào, hắn lập tức phát hiện ra điều gì đó không đúng.
Nơi này nhất định không phải là một nơi tốt.
Ngay lúc này, một cô gái trong số đó đột nhiên bước tới đỡ lấy tay hắn, thản nhiên cười một tiếng: “Vị đại nhân này, người cần phục vụ thế nào?”
Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Ta là một người đứng đắn.”
“Ha ha!”
Người phụ nữ kia mỉm cười, cô ta nhìn Diệp Quân, thấy Diệp Quân tuấn tú phong lưu, khí chất cực tốt, ý cười trong mắt càng hiện rõ hơn.
Ánh mắt những cô gái bên cạnh cũng luôn nhìn Diệp Quân, mang theo ý cười.
Cô gái như sợ Diệp Quân chạy mất, kéo cánh tay hắn vào trong, cũng không biết là vô tình hay cố ý mà cứ cạ vào nơi đầy đặn nhất của mình.
Rất nhanh, cô gái dẫn Diệp Quân tới một căn phòng tối tăm, phòng không quá lớn, ánh sáng mờ ảo, ngay chính giữa gian phòng chỉ để một chiếc giường.
Thấy cảnh này, vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ ra.
Thấy biểu cảm của Diệp Quân, cô gái cười duyên, nói: “Đại nhân lần đầu tới chỗ chúng ta phải không?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải.”
Cô gái dùng chỗ đầy đặn nhất cọ vào cánh tay Diệp Quân, ánh mắt quyến rũ: “Đại nhân yên tâm, chỗ chúng ta vô cùng đứng đắn, ha ha.”
Diệp Quân: “...”
Cô gái đột nhiên lấy một tấm thẻ dài ra đưa tới trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Đại nhân, đây là những hạng mục phục vụ của chúng ta, ngài chọn một cái đi.”
Diệp Quân nhìn tấm thẻ, chỉ thấy hạng mục trên đó chỉ có mười mấy loại, có cái gì mà Đại Đạo Thôi Đản, Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên, Bỉ Dực Song Phi, Tiêm Thủ Ma Bổng, Tiên Khẩu Thủ Kinh
Diệp Quân nghi ngờ nói: “Cô nương, những hạng mục này là sao? Tại sao ta lại không hiểu?”
Cô gái nhất thời cười lên, vỗ bả vai Diệp Quân, cười quyến rũ nói: “Người thật là xấu xa.”
Diệp Quân: “...”
Cô gái đột nhiên chỉ một trong số những hạng mục đó, cười nói: “Công tử, không thì người chọn cái này đi?”
Diệp Quân nhìn về phía cô gái chỉ, thấy một dòng chữ: “Trăm hoa đua nở.”
Diệp Quân mơ hồ: “Đây là ý gì?”
Cô gái trừng mắt nhìn: “Tức là nhiều người một lúc đó, ha ha.”
Diệp Quân đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, trong lòng nói: “Tháp gia hại ta, ngươi nhìn đi, ngươi bảo ta tới chỗ nào vậy chứ!”
Tiểu Tháp: “...”
Diệp Quân nhìn tấm thẻ kia, sau đó chỉ cái cuối cùng: “Cái này, cho ta cái này đi, hoạt động gân cốt.”
Hoạt động gân cốt!
Đây nhất định là một thú vui đứng đắn!
Cô gái nhìn Diệp Quân cười nói: “Công tử, hạng mục phục vụ này cần hai ngàn tám đế tinh cực phẩm.”
Hai ngàn tám!
Diệp Quân nhức nhối trong lòng, nhưng vẫn lấy ra.
Mệt mỏi nhiều năm như vậy rồi, hưởng thụ một chút thì đã sao?
Sau khi cô gái nhận lấy tiền, lại cười nói: “Công tử chờ một lát, chúng ta lập tức sắp xếp cô nương tới.”
Nói xong, cô ta cười lui ra ngoài.
Diệp Quân nhìn xung quanh, gian phòng này rất nhỏ, ánh đèn cũng mập mờ, nhìn qua quả thật trông không giống một chỗ đứng đắn.
Hắn khá bất ngờ, Cựu Thổ còn có nơi như vậy sao, không phải là do Vô Biên Chủ mở ra đó chứ?
Ngay tại lúc này, một cô gái bước vào, cô gái mặc một chiếc váy dài màu xanh đậm, đeo khăn che mặt trong suốt, vậy nên vẫn có thể nhìn rõ dung mạo, ngũ quan của cô ta rất tinh tế, nhất là đôi mắt kia, lớn vô cùng, dáng người cũng rất đẹp, rất tuyệt vời.
Cô gái hành lễ với hắn, sau đó nói: “Công tử, mời thay quần áo?”
Thay quần áo?
Diệp Quân hoài nghi.
Cô gái đột nhiên chỉ về phía giường cách đó không xa, chỉ thấy một chiếc quần cộc!
Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Thay luôn à?”
Cô gái gật đầu: “Phải.”
Diệp Quân nói: “Cô có muốn tránh đi một chút không?”
Cô gái nhìn hắn: “Không cần.”
Diệp Quân im lặng: “Được rồi.”
Nói xong, hắn tới mép giường, bắt đầu cởi áo của mình ra.
Bên trong Cố Vấn Các.
Cả đám người thấy cảnh này, vẻ mặt tối sầm lại, hắn làm cái quái gì vậy.
Toại Cổ Kim dẫn đầu vẫn không cảm xúc, cô ta vẫn nhìn chằm chằm...
Diệp Quân đang cởi quần áo bên trong màn sáng.
Rất nhanh, Diệp Quân đã thay xong quần cộc.
Cô gái chỉ lên giường, Diệp Quân hiểu ý, leo lên nằm.
Cô gái đi tới bên cạnh hắn, sau đó lấy ra một bình gỗ nhỏ, cô ta mở nắp bình ra, nhẹ nhàng đổ xuống người Diệp Quân, là một chất lỏng bôi trơn lạnh buốt.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Cô nương, cô tên gì?”
Cô gái nhẹ nhàng xoa xoa chất lỏng bôi trơn, bình tĩnh nói: “Hách Nhi.”
Diệp Quân nói: “Hách Nhi cô nương, ta có một câu hỏi, không biết cô có phiền không.”