Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5612: Vừa chạm vào đã tách ra!



Hách Nhi bình tĩnh nói: “Làm ăn, thiếu nợ.”

Diệp Quân hiếu kỳ nói: “Nợ bao nhiêu?”

Hách Nhi nói: “Mấy trăm ngàn đế tinh cực phẩm.”

Diệp Quân nói: “Nói vậy thì thật sự cũng hơi nhiều.”

Sau khi Hách Nhi xoa đều chất lỏng bôi trơn kia, cô ta bắt đầu nhẹ nhàng đấm bóp lưng cho Diệp Quân: “Còn người thì sao? Tại sao lại tới nơi này?”

Diệp Quân cười nói: “Ta lần đầu tới Cựu Thổ, cũng không biết nơi này là nơi nào, thấy có nhiều người vào nên cũng muốn vào xem thử, không ngờ là...”

Hách Nhi nhìn hắn: “Tại sao lại tới Cựu Thổ?”

Diệp Quân gật đầu: “Cô có biết nền văn minh Toại Minh không?”

Hách Nhi gật đầu: “Có.”

Diệp Quân nói: “Ta tới tìm sư phụ.”

Hách Nhi nói: “Sư phụ người tên gì?”

Diệp Quân nói: “Bi Tâm Từ.”

Hách Nhi đột nhiên khựng lại.

Bên trong Cố Vấn Các, vẻ mặt mọi người đột nhiên thay đổi, bọn họ đồng loạt nhìn Toại Cổ Kim dẫn đầu, ánh mắt Toại Cổ Kim vẫn bình tĩnh, không hề gợn sóng.

Bên trong căn phòng nhỏ, Diệp Quân đột nhiên nói: “Hách Nhi, tại sao cô không bóp tiếp?”

Hách Nhi khôi phục lại tinh thần, cảm thấy Diệp Quân nói cứ như khinh thường mình thì không khỏi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, tay cô bắt đầu cử động: “Bi Tâm Từ đại nhân là sư phụ người sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy, lúc đầu sư phụ nói phải đi cứu vũ trụ, sau đó một đi không trở lại.”

Hách Nhi nói: “Công tử có biết Bi Tâm Từ là phản đồ của nền văn minh Toại Minh không, người không sợ nền văn minh Toại Minh tới gây phiền phức cho người sao?”

Diệp Quân cười nói: “Không sợ, lúc sư phụ ta rời đi đã cho ta một tòa Tiểu Tháp, nàng ấy nói với ta, nếu có nguy hiểm đến tính mạnh thì chỉ cần kích hoạt Tiểu Tháp, bất kể bao xa, nàng ấy cũng sẽ lập tức chạy tới.”

Bên trong Cố Vấn Các.

Một người đàn ông đột nhiên nói: “Hắn có biết là có người đang giám sát mình không?”

Lại có một người nói: “Chắc hẳn lý do hắn nói với cô ta là muốn bảo chúng ta ném chuột sợ vỡ bình.”

Một người khác cười nói: “Hắn đang sợ rồi.”

Một cô gái đột nhiên nói: “Lỡ hắn nói thật thì sao?”

Người đàn ông kia cười: “Vậy còn không đơn giản sao? Để hắn gọi tháp của hắn ra xem là biết?”

Bên trong căn phòng nhỏ.

Hách Nhi đột nhiên nói: “Ta có thể xem tháp của công tử không?”

Diệp Quân do dự.

Hách Nhi thấp giọng nói: “Không được thì thôi, với thân phận của ta, làm sao xứng nhìn thần vật của công tử chứ.”

Diệp Quân nhất thời bối rối nói: “Ôi, cô nương, ta không có ý này, công việc không phân sang hèn, cô đừng có tự ti, huống hồ, cô còn đẹp như vậy, ta...”

Nói xong, hắn hốt hoảng ngồi dậy, sau đó nắm lấy hai tay Hách Nhi: “Hách Nhi cô nương, ta thật sự không coi thường cô, ta rất nghèo, nếu không, ta đã trả nợ và chuộc thân cho cô rồi, cô rất xinh đẹp...

Rất giống một cô nương ta từng thích.”

Tiểu Tháp: “...”

Bên trong Cố Vấn Các, một đám đàn ông đột nhiên tức giận.

Bên trong căn phòng nhỏ, Hách Nhi lặng lẽ rút tay về, thấp giọng nói: “Ta tin lời của công tử, ta cũng không có ý gì, chủ yếu là danh tiếng của Bi Tâm Từ đại nhân quá hiển hách, vì vậy, công tử nói mình là đệ tử của nàng ấy, nên ta rất tò mò, nếu công tử cảm thấy không thoải mái, vậy ta cũng không để ý.”

Diệp Quân khó xử, hắn “giãy giụa” một hồi, sau đó cắn răng nói: “Hách Nhi cô nương, ta có thể cho cô xem, nhưng ta có một yêu cầu.”

Nói xong, mắt hắn đỏ lên.

Bên trong Cố Vấn Các.

“Mẹ kiếp!”

Một đám đàn ông không kìm được lửa giận.

Một người trong số đó lập tức đứng dậy: “Giết chết hắn! Khiến hắn hồn bay phách lạc!”

“Hồn bay phách lạc vẫn còn lời cho hắn quá, phải đánh hắn vào ngục tối, cho hắn sống không bằng chết.”

Bên trong căn phòng nhỏ, Hách Nhi nhìn Diệp Quân, ánh mắt bình tĩnh: “Công tử muốn gì?”

Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Hách Nhi cô nương, ta có thể hôn cô một cái được không?”

Tiểu Tháp: “...”

Hách Nhi nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Nếu công tử muốn, ta có thể bảo cô nương khác tới, các cô ấy có thể phục vụ theo mong muốn của công tử.”

Diệp Quân thấp giọng thở dài: “Hách Nhi cô nương, cô nghĩ xấu về ta như vậy, ta không phải loại người đó.”

Hách Nhi nhìn chằm chằm hắn, không nói gì.

Diệp Quân khẽ lắc đầu, nằm xuống, thấp giọng nói: “Hách Nhi cô nương, lúc sư phụ ta đi đã nói không được tùy tiện cho người khác xem tháp, tháp này ẩn chứa một sức mạnh pháp tắc thần bí, sức mạnh pháp tắc này còn vượt xa nền văn minh Toại Minh, nếu là người khác vào sẽ chỉ mang đến tai họa chết người cho ta mà thôi.”

Vượt xa nền văn minh Toại Minh!

Hách Nhi nheo mắt: “Công tử có nói quá lời rồi không?”

Diệp Quân cười, không nói gì.

Căn phòng nhỏ đột nhiên rơi vào yên lặng.

Một lát sau: “Hách Nhi đột nhiên nói: “Nếu cho công tử hôn một cái thì sẽ cho ta nhìn sao?”

Diệp Quân đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt nhìn Hách Nhi nóng rực: “Đúng vậy.”

Hách Nhi nhìn chằm chằm hắn: “Vậy công tử hôn đi.”

Nói xong, cô ta chậm rãi nhắm mắt lại.

Bên trong Cố Vấn Các, mọi thứ đã nổ tung.

Diệp Quân chậm rãi đến gần Hách Nhi, thấy hắn càng ngày càng tới gần Hách Nhi, bên trong Cố Vấn Các, ánh mắt một đám đàn ông cũng đỏ ngầu như máu.

Càng ngày càng gần, Hách Nhi có thể cảm nhận được nhịp thở của Diệp Quân, hai tay cô ta bất giác siết chặt lại.

Đột nhiên, cô ta mở mắt ra, lập tức chủ động chạm nhẹ lên môi Diệp Quân.

Vừa chạm vào đã tách ra!

Bên trong Cố Vấn Các, tất cả đều kêu gào.

Bên trong căn phòng nhỏ, Hách Nhi nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Được rồi.”

Diệp Quân trừng mắt: “Được.”

Nói xong, hắn và Hách Nhi biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa đã ở bên trong Tiểu Tháp.

Theo góc nhìn của Hách Nhi, góc nhìn của tất cả mọi người trong Cố Vấn Các cũng đều hướng về Tiểu Tháp.

Chỉ một lát sau, toàn bộ Cố Vấn Các đột nhiên chết lặng, mọi người mở to mắt nhìn, vẻ mặt không thể tin nổi.

Toại Cổ Kim dẫn đầu lúc này cũng nheo mắt lại.

Qua một hồi lâu, bên trong Cố Vấn Các, mọi người mới dần khôi phục lại tinh thần, bọn họ nhìn Diệp Quân, giờ phút này bọn họ cũng bối rối.

Cứ nói hắn khoác lác đi! Tháp này của hắn thật sự rất tuyệt vời!

Có thể nói hắn tuyệt vời, nhưng mọi người vẫn cảm thấy hắn khoác lác, không lời nào là thật...