Nghe những gì Toại Cổ Kim nói, mọi người ở trong điện đều biến sắc, nhưng ngay sau đó là sự hoài nghi, ai có năng lực biến nền văn minh Toại Minh thành con cờ cơ chứ?
Nhưng câu này là do Toại Cổ Kim nói, nên mặc dù trong lòng bọn họ đều hoài nghi, nhưng lại không có ai dám đứng ra chất vấn.
Toại Cổ Kim cũng không nói gì thêm, đứng dậy đi ra ngoài.
Bên trong các, mọi người đều khó hiểu đưa mắt nhìn nhau.
Sau khi đi ra ngoài, cô ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Lúc này bầu trời đã xuất hiện những đám mây dày đặc đen như mực, đang chầm chậm bay lên phía trên trời. Chẳng bao lâu, đám mây đen dày đặc đã phong tỏa cả bầu trời, ngay sau đó, một tia sét xé tan trời…
Giông bão sắp đến rồi!
Toại Cổ Kim chậm rãi nhắm mắt lại, suy nghĩ trôi về quá khứ.
Cách đây không lâu, một cô gái tự xưng là Ác Đạo đột nhiên tới nền văn minh Toại Minh, dùng sức mạnh vô địch để quét sạch vô số cường giả đỉnh cao của nền văn minh Toại Minh lúc đó. Hơn nữa còn hai lần đánh bại võ quan đứng đầu của nền văn minh Toại Minh. Mà sau khi kiểm chứng thân phận, thì quả thực cô ta chính là người được sinh ra từ cây sinh mệnh của nền văn minh Toại Minh. Chỉ có điều, là do cây con của cây sinh mệnh sinh ra.
Rồi sau đó, vị Ác Đạo này lại thông qua cuộc thí luyện của quan chấp hành đứng đầu. Cuối cùng trở thành quan chấp hành đứng đầu mới của Cựu Thổ.
Ở đáy lòng cô ta vẫn luôn nghi ngờ và thận trọng với vị quan chấp hành đứng đầu bỗng dưng xuất hiện này. Bởi vì mục đích của đối phương chính là vì chức vị quan chấp hành đứng đầu này mà tới. Nhưng cô ta không có chứng cứ, vậy nên không thể làm gì được, bởi vì cho dù là cô ta, cũng đều có phần kiêng dè thực lực của cô gái này.
Ác Đạo!
Hơn nữa còn là thiện ác cùng tồn tại, không chỉ có thể hấp thụ được ác của vũ trụ các vũ trụ đã đi qua, còn có thể hấp thụ được thiện của vũ trụ đó.
Đối phương xuất hiện quá đường đột, hơn nữa lại trực tiếp trở thành quan chấp hành đứng đầu. Cô ta gần như có thể kết luận rằng, đối phương đến đây nhất định là có mục đích.
Bây giờ, sự xuất hiện của Diệp Quân càng khiến cô ta bất an hơn.
Hai người này cùng đến từ một nơi!
Là trùng hợp sao?
Còn có Tiểu Tháp đó…
Nó không phải là của Bi Tâm Từ, nàng ấy không giống với những người khác ở trong các. Nàng ấy là người từng trải, có thể nói thực lực và kiến thức của nàng ấy đứng đầu nền văn minh Toại Minh cũng không quá. Cũng chính vì như vậy, nên cô ta chỉ cần nhìn qua là biết tòa Tiểu Tháp đó không phải là của Bi Tâm Từ. Bởi vì, cho dù là Bi Tâm Từ thì cũng không có khả năng chế tạo ra được một toà Tiểu Tháp như vậy. Huống hồ, việc mà Bi Tâm không thích làm nhất đó chính là nghiên cứu mấy thứ linh tinh này…
Nếu không phải của Bi Tâm Từ, vậy thì ai đã làm ra nó?
Còn nữa, thiếu niên kiếm tu đó đang sửa Đạo Trật Tự!
Điều này không khỏi khiến cô ta liên tưởng tới một chuyện…
Cuộc chiến tranh giành Đại Đạo!
Vũ trụ chung chủ!
Cũng chính là nói, rất có khả năng thiếu niên này là người của nền văn minh cường đại nào đó cố ý đẩy ra… Hay là nói là bồi dưỡng ra, mục đích chính là trở thành chủ nhân duy nhất của vũ trụ đó.
Mà nền văn minh Toại Minh có thể chỉ là một bàn đạp của đối phương!
Toại Cổ Kim đột nhiên mở mắt ra. Lúc này, mưa từ trên trời đột nhiên trút xuống như thác. Trong phút chốc, màn mưa nối liền trời đất, cả thế giới là một khoảng hỗn độn.
Toại Cổ Kim nhìn lên trời, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết.
Chức trách của cô ta, chính là bảo vệ nền văn minh Toại Minh!
Vì nền văn minh của mình, vì hàng tỷ con dân của nền văn minh Toại Minh, cho dù đối thủ có là thần, thì Toại Cổ Kim cô cũng sẽ chiến đấu tới cùng!
…
Dục Tiên Cư.
Sau khi Diệp Quân mặc xong quần áo rời khỏi Dục Tiên Cư, hắn ở trong thành đi dạo một vòng, muốn thăm dò tin tức của cô gái áo đỏ đó. Nhưng lại không có thu hoạch gì, hiển nhiên thân phận của cô gái áo đỏ đó còn thần bí hơn so với hắn tưởng tượng.
Chính vào lúc này, Diệp Quân đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức thần bí.
Hắn xoay người, ở cách đó không xa, có một người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt không hề có ý tốt.
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm xuống.
Hắn biết, nền văn minh Toại Minh bắt đầu nhắm vào mình rồi.
Chính vào lúc này, người đàn ông đột nhiên mở lòng bàn tay ra, một quyển trục đột nhiên bay ra từ trong tay gã. Trong phút chốc, Diệp Quân và người đàn ông đó đều đồng thời biến mất, khi lần nữa xuất hiện trở lại, hai người đã ở trong một khoảng thời không hư vô.
Diệp Quân nhìn người đàn ông: “Ngươi là người của nền văn minh Vĩnh Sinh, hay là của nền văn minh Cựu Thổ?”
Người đàn ông gằn giọng nói: “Ta là cha ngươi!”
Dứt lời, ông ta đã biến mất. Trong phút chốc, một luồng quyền mang vạn trượng như nước lũ lao thẳng về phía Diệp Quân.
Diệp Quân khẽ nheo mắt lại, tâm niệm vừa động, kiếm Thanh Huyên “xoạt” một tiếng bay ra ngoài, chỉ nghe thấy một tiếng “xoẹt”, luồng quyền mang vạn trượng đó đã bị xé toạc ra trong nháy mắt, thanh kiếm vẫn tiếp tục lao thẳng, trực tiếp đâm vào trán của người đàn ông.
Hai mắt người đàn ông trợn tròn: “Ngươi… ngươi và ta cùng cảnh giới. Làm sao có thể…”
Diệp Quân phất tay.
Xoẹt!
Đầu của người đàn ông trực tiếp bay ra ngoài.
Một cột máu tươi phun ra!
Bị giết trong nháy mắt!
Tiểu Tháp nói: “Tiểu tử, ngươi rõ ràng biết gã bị người ta lợi dụng, tại sao còn giết gã, để cho người đằng sau được như ý?”
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Không được phép sỉ nhục cha, người nào sỉ nhục nhất định phải chết!”
Dứt lời, hắn mở lòng bàn tay ta, nhẫn không gian của người đàn ông bay vào tay hắn, bên trong có hơn chục nghìn viên đế tinh cực phẩm.
Sau khi cất nhẫn không gian, tâm niệm hắn vừa động, kiếm Thanh Huyên chém ra. Lúc này thế giới vỡ vụn, hắn quay lại đường phố, thi thể của người đàn ông đó cũng quay về chỗ cũ.
Cùng với sự xuất hiện của thi thể này, đã lập tức gây ra một trận hỗn loạn.