Mục Huyền Hư lập tức dẫn Diệp Quân biến mất, hai người cùng xuất hiện trong một vùng tinh không.
Trên đường, Diệp Quân đột nhiên hỏi: "Mục huynh, Hách Nhi cô nương thế nào rồi?"
Mục Huyền Hư cười nói: "Cô ta nhận tội rồi, bây giờ cấp cao của văn minh Cựu Thổ chúng ta đã đi hỏi cấp cao bên phía Toại Minh, nhưng kết quả cụ thể như thế nào thì ta cũng không biết, chuyện này không đến phiên ta làm chủ được".
Diệp Quân gật gật đầu, không nói gì.
Mục Huyền Hư đột nhiên xòe tay ra, một chiếc nhẫn không gian xuất hiện trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân hơi nghi hoặc một chút.
Mục Huyền Hư cười nói: "Diệp huynh, không phải huynh đang thiếu tiền lắm sao? Ta cho huynh mượn hai mạch đế nguyên cực phẩm này trước, tuyệt đối đừng đi cướp giật. Chỗ này là một vũng nước sâu, bất cẩn là sẽ dính lấy nhân quả cực lớn, huynh đừng hành động theo cảm tính, gia cảnh ta không tệ nên mấy thứ này không quý giá với ta lắm".
Hai đế nguyên mạch cực phẩm!
Nhìn hai mạch đế nguyên cực phẩm này, Diệp Quân vội vàng nói: "Mục huynh, không thể được đâu, ta thiếu tiền là chuyện của ta, huynh..."
Mục Huyền Hư xua tay cản Diệp Quân, cười nói: "Coi như huynh mượn ta thôi".
Diệp Quân còn muốn nói gì nữa nhưng Mục Huyền Hư đã tranh lời: "Ta cũng không cho mượn không đâu nhé, Diệp huynh chắc chắn không phải là người tầm thường, coi như ta đầu tư cho huynh đi ha".
Diệp Quân khẽ thở dài: "Mục huynh, e là huynh sắp mất cả chì lẫn chài đấy".
Mục Huyền Hư cười ha ha: "Đó cũng là do ta tự làm tự chịu".
Diệp Quân mỉm cười, cũng không từ chối nữa, mà để hai mạch đế nguyên vào trong Tiểu Tháp, có hai mạch đế nguyên này, linh khí bên trong Tiểu Tháp lại có thể chống đỡ thêm một khoảng thời gian nữa.
Sau khi hai người xuyên qua mấy chục tinh vực thì đến được trước một tinh cầu màu đen, mà xung quanh tinh cầu này có ẩn giấu một vài luồng hơi thở thần bí.
Diệp Quân đánh giá tinh cầu u tối này: "Đây là nền văn minh Tiên Phủ?"
Mục Huyền Hư gật đầu, ánh mắt có chút nhiệt huyết: "Một một di tích trong nền văn minh Tiên Phủ đều chứa vô số thần vật và tài vật, tất nhiên có cả nguy hiểm nữa".
Diệp Quân liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó nói: "Người trong bóng tối là người của ba nền văn minh lớn kia?"
Mục Huyền Hư đáp: "Đúng vậy, sau khi nơi này được phát hiện, ba nền văn minh lớn chúng ta đã đến tiếp quản nó, nhưng vì để tránh những tranh đấu không cần thiết, sau khi tiếp quả họ không chia cắt di tích Tiên Phủ này, mà là để cho các thanh niên trẻ tuổi đến thăm dò nơi đây. Thứ nhất là vì muốn tránh phát sinh những tranh đấu không đáng, thứ hai là vì muốn rèn luyện thế hệ trẻ trong nền văn minh của họ".
Diệp Quân gật gật đầu, không nói gì.
Xoẹt!
Đúng lúc này, phía xa chợt vang lên một tiếng xé rách, Diệp Quân xoay người nhìn lại thì thấy thời không phía xa đã nứt ra, ngay sau đó, một người đàn ông thân mang cơ giáp xuất hiện giữa trời, khi ông ta vừa xuất hiện, một luồng khí lưu mạnh mẽ tỏa ra khiến không gian chấn động dập dờn như sóng biển lăn tăn.
Diệp Quân quan sát người mặc cơ giáp kia, bộ giáp đó toàn thân màu tối sẫm, đường nét sắc bén, bóng loáng như gương, trông cực kỳ ngầu, hơn nữa vừa nhìn là biết cấp bậc cao hơn cơ giáp của Tu Lăng trong tháp Vũ Thánh.
Mục Huyền Hư cười nói: "Nào nào, Diệp huynh, ta giới thiệu cho huynh một chút, đây là Trĩ Kỳ huynh của văn minh Vĩnh Sinh, là thiên tài trong thế hệ trẻ của văn minh Vĩnh Sinh đấy. Trĩ Kỳ huynh, bên cạnh ta là Diệp huynh, mặc dù huynh ấy chỉ là Đại Đế nhưng thực lực lại vượt xa Đại Đế", Diệp Quân nhìn về phía Trĩ Kỳ, mỉm cười nói: "Lần đầu gặp mặt".
Trĩ Kỳ nhìn Diệp Quân một chút, không để ý tới hắn mà chỉ quay đầu nói với Mục Huyền Hư: "Đi thôi".
Mục Huyền Hư vội giảng hòa: "Ừ đi thôi đi thôi".
Mục Huyền Hư dẫn cả hai đi về phía xa, trên đường Mục Huyền Hư dùng huyền khí truyền âm cho Diệp Quân: "Diệp huynh đừng để bụng nha! Trĩ Kỳ huynh tính tình như vậy đó, chưa quen biết thì huynh ấy vậy thôi, sau này quen rồi thì huynh sẽ thấy huynh ấy tốt bụng lắm".