Diệp Quân nhìn về phía Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim vẫn vô cảm, trông rất lạnh lùng, cô ta từ từ ăn mì, không đếm xỉa gì đến hắn nữa.
Diệp Quân tất nhiên là thấy rất hài lòng, hắn và vài đũa là hết mì, sau đó quay đầu lớn tiếng gọi: "Ông chủ, thêm một bát nữa!"
"Được được!"
Ông chủ nở nụ cười tươi rói, hỏi hắn: "Khách quan, bát mì ban nãy phu nhân gọi ngươi có ăn luôn không?"
Phu nhân?
Sắc mặt Toại Cổ Kim lập tức lạnh lại, Diệp Quân vội vàng nói: "Ăn ăn, đem lên hết đi".
"Được!"
Ông chủ lại cầm một vắt mì cho vào trong nồi.
Toại Cổ Kim tiếp tục ăn mì, chỉ chốc lát cô ta đã ăn xong, như vẫn chưa hết thòm thèm, cô ta nhẹ nhàng uống thêm vài hớp nước cốt.
Diệp Quân nhìn động tác của cô ta, trên mặt khó nhịn được nở nụ cười.
Người phụ nữ này quả thật khiến hắn rất bất ngờ, hắn cứ tưởng kiểu người cao cao tại thượng này chắc chắn sẽ không thích mấy chuyện ăn vặt lề đường, nhưng không ngờ cô ta lại hiền hòa và hồn nhiên đến thế, không hề có cái cốt cách cao cao tại thượng kia.
Toại Cổ Kim nhận ra ánh mắt của Diệp Quân, cô ta nhẹ nhàng đặt bát xuống rồi nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Nơi này nhiều người như vậy, ngươi đừng nhìn chằm chằm ta mãi vậy được không? Người không biết còn tưởng chúng ta có gì đó".
Diệp Quân cười nói: "Ta không có ý gì cả, chỉ là thấy hơi bất ngờ".
Toại Cổ Kim nhẹ nhàng lau đi nước mì vươn bên môi, bình tĩnh nói: "Ngươi dẫn ta đến ăn mì là muốn cho ta trải nghiệm thử cuộc sống của thường dân đúng không?"
Diệp Quân nói: "Không có gì gạt được cô cả".
Toại Cổ Kim nhìn: "Ta không phải vừa sinh ra đã được làm quan cố vấn đứng đầu".
Diệp Quân lập tức thấy ngạc nhiên: "Có thể kể cho ta nghe chuyện khi trước của cô được không?"
Thật ra hắn có điều tra tư liệu của Toại Cổ Kim vì muốn hiểu cô ta hơn một chút, nhưng nền văn minh Toại Minh lại chẳng có tư liệu gì liên quan đến cô ta cả.
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: "Không có gì để kể cả".
Thấy cô ta không muốn nói, Diệp Quân cũng không hỏi nhiều nữa, hắn quay sang nhìn ông chủ đang làm mì: "Tuổi thọ của bọn họ không quá một trăm, đối với họ mà nói, thế giới hòa bình, có thể sống thật tốt đã là hạnh phúc. Nhưng nếu thế giới này không có quy tắc và hỗn loạn, bọn họ sẽ có thể chất đi bất cứ lúc nào, bởi vì chỉ cần hai cường giả hơi mạnh đến đây giao thủ, chỉ vẻn vẹn dư uy thôi cũng có thể khiến tòa thành này tan thành tro bụi trong chớp mắt".
Toại Cổ Kim hắn: "Ngươi muốn quản hết cường giả trong vũ trụ này".
Diệp Quân gật đầu: "Ừ".
Toại Cổ Kim không nói lời nào.
Diệp Quân nói: "Ta muốn nghe ý kiến của cô".
Toại Cổ Kim nói: "Suy nghĩ của ngươi không sai, cho dù là người thành lập trật tự nào cũng sẽ lập ra các quy tắc nhằm hạn chế hành vi tùy ý làm bậy của người khác. Như Cựu Thổ cũng vậy, ở đây có trật tự và quy tắc, cường giả không được làm bừa. Nhưng vấn đề là ngươi làm sao phân phối tài nguyên vũ trụ này một cách hợp lý được?"
Diệp Quân trầm mặc.
Toại Cổ Kim tiếp tục nói: "Tài nguyên của các vũ trụ không phải vô hạn, ngươi định phân chia chúng như thế nào? Cho dù cuối cùng ngươi thống nhất được toàn bộ vũ trụ, không còn bất kỳ kẻ địch nào nữa, nhưng ngươi có nghĩ tới một vấn đề là sau khi đối ngoại không còn địch nữa thì vấn đề sẽ xảy ra ở đối nội chưa?"
Nói rồi, cô ta dừng lại một chút mới tiếp lời: "Còn có một vấn đề xa xôi khác, đó là sau khi ngươi thành lập trật tự thì phải thành lập hệ thống luân hồi, một người chết rồi thì phải đầu thai... Mà đầu thai là một việc rất cần kỹ thuật, nếu người này khi còn tại thế có thế lực lớn, sớm móc nối quan hệ từ trước thì người đó có thể tự chọn cho mình một kiếp đầu thai sung túc, tiếp tục làm con ông cháu cha... Mà những người không tiền không quan hệ thì kiếp sau vẫn sẽ chỉ làm trâu làm ngựa như kiếp này thôi".
Tiểu Hồn: "..."
Diệp Quân cũng thấy hơi ngạc nhiên.
Vấn đề này hắn đúng là chưa hề nghĩ tới.
Có khi nào sau này sẽ xảy ra tình huống như Toại Cổ Kim nói không? Hoàn toàn có thể.
Toại Cổ Kim nói tiếp: "Một trật tự chỉ cần sơ sẩy chút thôi sẽ khiến người tầng dưới vô cùng đau khổ, hơn nữa thế giới của chúng ta không phải là thế giới bình thường, mà là thế giới võ giả, còn có thể luân hồi tái thế, chỉ bất cẩn một chút thì sẽ có người kiếp này làm trâu, kiếp sau làm ngựa, vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên... Mà những người ở trên tầng cao nhất thì khác, bọn họ sẽ vĩnh viễn ở trên cao, từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng".
Sắc mặt Diệp Quân có chút khó coi.
Lúc này, hai bát mì nóng hổi đã được bưng lên.
Toại Cổ Kim liếc mắt nhìn sắc mặt đã có chút khó coi của Diệp Quân, cô ta suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Có nhiều lúc vô tri cũng là một loại hạnh phúc, bởi vì vô tri thì họ sẽ không biết mình là trâu ngựa, nên có rất nhiều đế quốc phong kiến thực thi chính sách ngu dân... Chờ ta ăn xong rồi nói tiếp".
Diệp Quân: "..."
Toại Cổ Kim tiếp tục ăn mì, cô ta không ăn như hùm như sói giống Diệp Quân, mà động tác gắp đũa rất tao nhã.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn Toại Cổ Kim: "Cô có cái nhìn như thế nào về trật tự của ta?"
Toại Cổ Kim nhìn hắn: "Suy nghĩ của ta có quan trọng không?"
Diệp Quân gật đầu: "Cô rất quan trọng với ta".
Toại Cổ Kim đang ăn mì bỗng khựng lại, cô ta nhìn Diệp Quân: "Ngươi đừng như vậy nữa, ngươi cần phải tôn trọng ta, giữa chúng ta trong sạch, ngươi nói như thế sẽ khiến người khác hiểu lầm".