Diệp Quân cầm ấm trà trên bàn lên rót cho cô ta một chén, rồi lại rót cho mình một chén, hắn bưng lén uống một hớp rồi nói: "Toại cô nương, ta muốn thỉnh giáo cô một vấn đề".
Toại Cổ Kim không nói lời nào, chỉ bưng chén trà lên uống nhẹ một hớp nhỏ, đây chỉ là nước trà bình thường đến không thể bình thường hơn.
Diệp Quân nói: "Ta muốn dung hợp ba loại huyết mạch của ta, bây giờ ba bọn nó đã đồng ý rồi, nhưng ta phát hiện thân thể mình lại không chịu được sức mạnh ấy. Bây giờ ta đang cải tạo lên cơ thể của bản thân, nhưng khá là chậm... Ta biết dục tốc thì bất đạt, nhưng ở tình thế bây giờ, ta không thể không vội..."
Toại Cổ Kim không nói lời nào.
Diệp Quân nhìn cô ta, chờ nghe câu trả lời.
Toại Cổ Kim bị hắn nhìn đến mức mất tự nhiên, đành lườm hắn một cái: "Đừng nhìn ta nữa".
"À".
Diệp Quân dời mắt đi.
Toại Cổ Kim liếc mắt nhìn hắn, vẫn chưa nói chuyện ngay, một lúc sau, cô ta mới lên tiếng: "Ngươi có tu luyện thế nào cũng vô dụng thôi".
Diệp Quân có chút không rõ: "Là sao?"
Toại Cổ Kim nhìn: "Tự ngươi ngẫm lại đi".
Diệp Quân cười khổ: "Không biết tại sao chứ lần nào đi theo cô ta cũng thấy mình như đứa ngu".
Mí mắt Toại Cổ Kim giật lên, không nói gì mà chỉ nâng chén trà lên uống thêm một hớp.
Diệp Quân hỏi: "Ý của cô là kẻ thù của ta quá mạnh, cho dù ta có rèn luyện nâng cao thế nào đi nữa thì thực lực của bọn họ luôn luôn vượt xa ta, đúng không?"
Toại Cổ Kim gật gật đầu: "Vấn đề lớn nhất của ngươi không phải là ở thực lực, mà là ở đối thủ. Nếu đối thủ của ngươi chỉ dừng lại ở Cựu Thổ, ngươi sẽ biết rõ làm thế nào mới đánh bại được bọn họ, bởi vì giới hạn của Cựu Thổ chỉ có thế thôi, ngươi sẽ có một mục tiêu rõ ràng... Nhưng bây giờ đối thủ của ngươi là ai? Thực lực chân chính của đối phương đạt đến mức độ nào? Ngươi không biết gì cả, trong tình huống này, ngươi có đột phá lên bao nhiêu cũng uổng công thôi".
Diệp Quân trầm mặc.
Toại Cổ Kim tiếp tục nói: "Cho dù là Phạn Chiêu Đế hay là chủ nhân bút Đại Đạo, ngươi căn bản không biết rõ thực lực chân thật của bọn họ, vậy nên ngươi dựa vào đâu cho rằng sau khi dung hợp huyết mạch của mình lại là có thể chống lại bọn họ? Còn nữa, kẻ thù của ngươi chỉ có hai người họ thôi à? Trong vũ trụ này có rất nhiều cường giả đứng đầu mơ ước có được vị trí thần tọa chủ chung kia... Ngươi biết được bao nhiêu về bọ họ? Ví dụ nếu Bi Tâm Từ cũng muốn tranh cướp thần tọa chủ chung đi, ngươi có biết thực lực chân chính của cô ấy như thế nào không?"
Diệp Quân khẽ thở dài.
Toại Cổ Kim liếc mắt nhìn hắn, không nói lời nào.
Lúc này, ông chủ đã bưng hai bát mì nóng hổi đi đến cẩn thận đặt xuống bàn, cười nói: "Hai vị dùng ngon miệng nhé".
Diệp Quân bỗng đứng lên đi đến cạnh băng ghế của cô ta, hắn cẩn thận dời bát mì đến trước mặt Toại Cổ Kim: "Toại cô nương, vậy cô nói ta có cách nào giải quyết không?"
Toại Cổ Kim lạnh lùng nói: "Không biết".
Diệp Quân thản nhiên ngồi xuống băng ghế trước mặt, an vị bên cạnh Toại Cổ Kim.
Toại Cổ Kim trừng mắt hắn: "Sang kia ngồi".
Diệp Quân mỉm cười: "Ta không có ý gì đâu, chỉ là có hơi kích động..."
Nhưng không hề xê dịch cái mông.
Toại Cổ Kim dứt khoát đứng lên sang băng ghế đối diện ngồi xuống, cô ta không thèm để ý đến Diệp Quân, đoạn nếm thử mì của mình, thấy hương vị cũng không tệ nên lại ăn thêm một đũa nữa.
Diệp Quân nhìn cô ta một cái, rồi cũng nếm thử mì của mình, sau đó ăn ngốn nga ngốn nghiến.
Một lát sau, Diệp Quân lại ngẩng đầu lên nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim bị nhìn mà khó chịu, vốn định nổi giận nhưng nghĩ lại người này da mặt dày, có nổi giận cũng chẳng có ích lợi gì, thế là cô ta quyết định dùng lí lẽ để nói chuyện: "Ngươi đừng nhìn ta vậy nữa, nhiều người ở đây lắm, ngươi nên tôn trọng ta".
Diệp Quân vội đáp: "Trên sách viết lúc nói chuyện với người khác thì phải nhìn thẳng vào đối phương, đó mới là tôn trọng người ta".
Tiểu Hồn: "..."
Toại Cổ Kim hỏi: "Vậy ngươi có thể đừng nhìn bằng ánh mắt bỉ ổi như vậy được không?"
Diệp Quân bất ngờ, hỏi trong lòng: "Tiểu Hồn, ánh mắt của ta dung tục lắm à?"
Tiểu Hồn đáp: "Không chỉ ánh mắt dung tục mà nụ cười cũng bỉ ổi nữa".
Diệp Quân: "..."
Toại Cổ Kim nói: "Ngươi muốn giải quyết vấn đề gặp phải hiện tại thì chỉ có hai cách, một là biết rõ thực lực của đối thủ của ngươi, chỉ khi biết được họ mạnh như thế nào, ngươi mới tính ra được bản thân thua kém họ bao nhiêu. Thứ hai, thương lượng với cô cô và cha ngươi một chút, ngươi có thể tiếp tục tu luyện, nhưng xin họ đừng thả thêm đối thủ ra nữa, giống như trận chiến tranh giành Đại Đạo lần này, đây rõ ràng không phải là cuộc chiến ngươi có thể tham dự được, có tham gia vào cũng chỉ để cho người ta đánh thôi..."
Diệp Quân trầm mặc.
Toại Cổ Kim tiếp tục nói: "Còn nữa, ngươi phải hiểu được một chuyện, bây giờ ngươi đạt được đến trình độ này thật ra đã vô cùng ghê gớm rồi. Trong những người ta từng gặp, chỉ có hai người trong thế hệ trẻ xuất sắc hơn ngươi thôi".
Diệp Quân bỗng thấy ngạc nhiên: "Ai vậy?"
Toại Cổ Kim nói: "Bi Tâm Từ".
Diệp Quân lại hỏi: "Còn một người khác là?"
Toại Cổ Kim đáp: "Người đó ngươi cũng biết".
Diệp Quân thấy hơi nghi hoặc, hắn cũng biết à? Ai thế!
Toại Cổ Kim nói: "Nói chung, ngươi nên bình ổn lại tâm thái, đừng so sánh bản thân với kẻ địch mà chính ngươi còn không biết, điều đó vô nghĩa".
Diệp Quân cười khổ: "Nhưng ta đã tham gia vào cuộc chiến tranh giành Đại Đạo, bây giờ không thể dứt ra được..."
Toại Cổ Kim nói theo bản năng: "Không phải còn có ta sao?"
Nói xong, cô ta lập tức thấy hối hận.
Diệp Quân lại nhìn về phía Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim bỗng đập bàn mọt cái: "Ông chủ, cho cái tên không biết xấu hổ này thêm một bát mì nữa, hắn nói nhiều quá, bịt miệng hắn bằng mì đi!"