Diệp Quân ngồi xếp bằng trong tinh không, máu nóng toàn thân hắn sôi trào, cả người như đang bị lửa thiêu đốt.
Ba loại huyết mạch dung hợp!
Không thể không nói chuyện này khá khó khăn, bởi vì trước giờ huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân không hợp nhau, bọn chúng có thể hòa bình chung sống trong cơ thể hắn nhiều năm như vậy đã là chuyện không dễ dàng gì rồi, còn dung hợp ấy à, có là Diệp Quân tụi nó cũng không nể mặt.
Diệp Quân cũng không định từ bỏ, hắn đang không ngừng giao tiếp với hai loại huyết mạch kia, làm đủ mọi cách từ khuyên nhủ, nói đạo lý, chân thành xin xỏ, đến bán thảm ăn vạ... Hai loại huyết mạch không chịu được hắn ỉ ôi nên cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Tuy hai loại huyết mạch không có địch ý thâm thù đại hận gì, nhưng Diệp Quân phát hiện muốn để chúng nó dung hợp vẫn vô cùng khó khăn, bởi vì sức mạnh của cả hai đều vô cùng khủng bố, lúc dung hợp cho dù có là thân thể kiếm ý trật tự của hắn cũng có chút không chịu nổi!
Bây giờ lại có thêm vấn đề mới, là thân thể hắn không trụ được.
Diệp Quân có chút đau đầu, tất nhiên nhiều hơn vẫn là hưng phấn, phải biết bây giờ sức mạnh trật tự của hắn khủng bố đến mức nào? Cơ thể hắn được ngưng tụ thành từ những sức mạnh trật tự đó, vậy mà vẫn không thể chịu được sự dung hợp của cả hai loại huyết mạch.
Có thể tưởng tượng ra, nếu thân thể đủ mạnh thì khi hai loại huyết mạch dung hợp với nhau sẽ kinh khùng đến mực nào?
Phải rèn luyện thân thể!
Vì để cho thân thể có thể chịu đựng được hai loại huyết mạch dung hợp, hắn quyết định sẽ tu luyện đột phá thân thể, nhưng không phải chỉ tu luyện theo cách truyền thống, mà là hắn muốn dung hợp kiếm ý vô địch và kiếm ý trật tự của mình lại rồi tôi rèn cơ thể.
Nói là làm liền!
Bây giờ hắn chỉ cần nghĩ đến Phạn Chiêu Đế thôi là đã có động lực vô ngần.
Nhất định phải nâng cao thực lực lên nhiều hơn!
...
Bên ngoài, nửa tháng sau.
Ngoài Tiểu Tháp.
Hôm đó Toại Cổ Kim và Diệp Quân cùng đến thành Quan Huyên, tòa thành này được Toại Cổ Kim giúp đỡ xây dựng, dù quy mô không lớn như thành Thiên Đô nhưng cũng không hề nhỏ, có thể chứa được hơn trăm triệu sinh linh.
Mà kiểu thành trì này được cô ta hỗ trợ xây dựng một loạt một trăm hai mươi tòa.
Có thể nói, Thập Hoang, Cổ Hoang và nền văn minh Bỉ Ngạn có thể ổn định nhanh như vậy là nhớ công lao lớn nhất từ cô ta, nhất là những cường giả nền văn minh Toại Minh được cô ta phái tới, nhờ có họ bảo vệ xung quanh nên mới tránh được rất nhiều vấn đề phát sinh.
Diệp Quân nhìn thành Quan Huyên trước mắt, hắn khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn Toại Cổ Kim ở bên cạnh, chân thành nói: "Cảm ơn".
Hắn biết nếu như không có cô gái trước mắt này giúp đỡ thì vũ trụ Quan Huyên chắc chắn không thể đặt chân đến nơi này được.
Hôm nay Toại Cổ Kim mặc một chiếc váy trắng đơn giản, dung nhan tuyệt thế, lúc vừa xuất hiện ở cửa thành cùng với Diệp Quân đã thu hút sự chú ý của vô số người.
Nghe Diệp Quân nói thế, Toại Cổ Kim vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không đáp lời.
Diệp Quân biết tính cách của cô ta nên cũng không nói thêm gì, cả hai cùng tiến vào trong thành, vừa vào trong Diệp Quân đã thấy trên vách tường dọc hai bên đường được viết rất nhiều chữ lớn: Thành lập trật tự Quan Huyên, cùng xây dựng vũ trụ hòa bình.
Đây chính là khẩu hiệu hiện tại của vũ trụ Quan Huyên!
Mà nhờ Mục Khoản tuyên truyền mạnh mẽ nên giờ đứa bé ba tuổi cũng có thể đọc thuộc rành rành.
Diệp Quân nhìn hai bên đường phố rất phồn hoa, đâu đâu cũng là cửa hàng, trước cửa hàng thì có các sạp nhỏ bày bán những vật dụng sinh hoạt bình thường, mặc dù bày rất nhiều đồ nhưng không hề ngổn ngang lộn xộn, hơn nữa còn cách khá xa vị trí cửa hàng nên cũng không ảnh hưởng gì đến phía sau làm ăn.
Vũ trụ Quan Huyên là một thế giới võ giả, nhưng thật ra vẫn có rất nhiều người bình thường, dù sao không phải ai cũng thích hợp để tu luyện.
Diệp Quân và Toại Cổ Kim đi trên đường hấp dẫn không ít ánh mắt ngoái lại xem, nhất là Toại Cổ Kim, vẻ đẹp của cô ta như vượt khỏi nhân gian, cho dù là các cô gái khác đi ngang qua cũng không nhịn được phải nhìn cô ta thêm vài lần.
Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn về phía Toại Cổ Kim: "Ăn gì không?"
Toại Cổ Kim lắc đầu.
Diệp Quân lại kéo tay cô ta: "Ăn mì đi".
Nói rồi, hắn dẫn cô ta đến một quán mì, ông chủ trông thoạt chừng năm mươi tuổi, vóc người mập mạp, nhưng khuôn mặt rất hàm hậu, nhìn thấy Diệp Quânvà Toại Cổ Kim đến thì vội vàng cầm khăn lau chạy đến bàn của hai người lau chùi sạch sẽ, sau đó nở nụ cười xán lạn: "Hai vị muốn gọi mì gì?"
Diệp Quân cười nói: "Cho hai bát gì cùng được".
"Được!"
Ông chủ vắt tấm khăn lau lên vai rồi xoay người chạy vào bếp: "Mẹ lũ nhỏ ơi, có khách gọi món, mau rửa rau cho sạch, mau..."
Trong phòng vang lên giọng của một người phụ nữ: "Được được..."
Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim, chỉ cười chứ không nói gì.
Toại Cổ Kim liếc mắt nhìn hắn, vẫn giữ vẻ lạnh lùng.
Nhìn thấy ánh mắt nhìn cô ta chằm chằm của Diệp Quân, Toại Cổ Kim nhìn thẳng hắn: "Nhìn làm gì, có gì đáng xem à?"