Mặc dù Vũ Trụ Chủ rất rộng, nhưng trong này chỉ có ba thế lực siêu lớn, lần lượt là dòng họ Đạo Thương, Thánh Vương Điện và Phạn Thiên Quốc ở khu vực trung tâm của Vũ Trụ Chủ.
Thật ra, ba thế lực siêu lớn này vốn là cùng một dòng họ.
Năm đó Vũ Trụ Chủ có một người lập dị, chính là vị sáng tạo ra ‘Kinh Phá Bích’, đó là người đầu tiên từ xưa tới nay trong cả vũ trụ cổ đại.
Thật sự là người đầu tiên!
Phá vỡ kết giới giữa hư cấu và thực tế, trở thành người ngoại giới chân chính, cũng chính là cảnh giới Ngoại Giới trong truyền thuyết.
Người lập dị đó là người đầu tiên đạt đến cảnh giới này, nên nói, cảnh giới này là do ông ta sáng tạo ra.
Sau đó, sau khi ông ta đột nhiên biến mất, con cháu của ông ta bắt đầu tranh giành ‘Kinh Phá Bích’ nên tự tàn sát lẫn nhau, cuối cùng, ‘Kinh Phá Bích; bị chia làm sáu, ba phần trong đó lần lượt bị tổ tiên của ba thế lực siêu lớn nắm giữ, ba phần còn lại không thì không có tung tích.
Trong ba thế lực siêu lớn, Phạn Thiên Quốc mạnh nhất, Thánh Vương Điện và dòng họ Đạo Thương thứ hai, đương nhiên, cũng không thua kém quá nhiều.
Thế nên, cho tới nay thì ba thế lực luôn chung sống hòa thuận.
Nhưng tình hình đột nhiên thay đổi.
Năm đó, chủ mạch dòng trên của dòng họ Đạo Thương và điện chủ tiền nhiệm của Thánh Vương Điện đột nhiên tuyên bố hai bên kết thông gia, còn người kết thông gia, chính là thiếu chủ Đạo Tàng Thiên của dòng họ Đạo Thương và Nữ Thánh vương của Thánh Vương Điện lúc đó Thánh Cổ Kim!
Hai bên thế lực kết thông gia, mục đích không nói cũng biết, tất nhiên là để đối phó với Phạn Thiên Quốc cực kì hưng thịnh rồi.
Về sau, Thánh Cổ Kim đột nhiên không rõ tung tích, lúc xuất hiện lần nữa, lại đã có thai...
Điều đáng nói là, cũng không biết vì sao, sau khi Thánh Cổ Kim trở về Thánh Vương Điện, điện chủ Thánh Vương Điện tiền nhiệm đột nhiên chết đột ngột, thế nên, cô ta hợp lẽ trở thành điện chủ của Thánh Vương Điện đến nay.
Dòng họ Đạo Thương.
Bây giờ từ trên xuống dưới của dòng họ Đạo Thương đều kìm nén sự giận dữ, lửa giận ngập trời.
Thánh Cổ Kim bị điện chủ tiền nhiệm của Thánh Vương Điện chỉ hôn cho dòng họ Đạo Thương, còn bây giờ, Thánh Cổ Kim lại có thai...
Đây chính là đang đánh vào mặt dòng họ Đạo Thương đấy.
Nhưng điều bất ngờ là, cấp cao của dòng họ Đạo Thương lại đè chuyện này xuống.
Một chỗ sâu sau núi, cánh đồng, một ông già đang cúi người trồng lúa.
Ông già mặc một bộ quần áo vải thô, tóc bạc phơ, trên mặt đầy nếp nhăn, trong đó còn dính chút bùn.
Không ai ngờ, vị trước mắt chính là chủ mạch của dòng họ Đạo Thương bây giờ, không ai biết tên của ông ta, người ngoài đều gọi ông ta là Lão Đạo, đương nhiên, chỉ có ít người mới dám gọi ông ta như vậy.
Ngoài đồng ruộng mười mấy trượng, có một người đàn ông mặc cẩm bào đứng trong đó, người đàn ông đứng trong đó, thân thể thẳng tắp, trong mắt lộ vẻ bướng bỉnh.
Người này chính là thiếu chủ Đạo Tàng Thiên của dòng họ Đạo Thương.
Cũng không biết qua bao lâu, Lão Đạo cuối cùng cũng cấy lúa xong, ông ta ngồi xổm trong mương nước của ruộng để rửa tay trước, sau đó đi về phía nhà gỗ ở nơi xa.
Đạo Tàng Thiên đi qua, y lấy ra một cái khăn tay sạch đưa cho lão: “Ông nội.”
Lão Đạo nhận khăn tay lau sơ, sau đó nói: “Đi xuống rồi à?”
Đạo Tàng Thiên gật đầu.
Lão Đạo đi sang một bên ngồi xuống ghế, ông ta lấy một quả trái cây trên bàn bên cạnh, sau khi dùng ống tay áo lau qua, cắn một miếng, tiếp đó nói: “Người đó thế nào?”
Mặt Đạo Tàng Thiên vô cảm: “Trong người có ba loại huyết mạch đặc biệt, không giống người thường.”
Lão Đạo nhìn người đàn ông, gật đầu: “Vẫn muốn hắn chết ư?”
Đạo Tàng Thiên nói: “Phải chết.”
Lão Đạo không nói gì.
Đạo Tàng Thiên nói: “Ý của ông nội, cháu có thể hiểu, Thánh Cổ Kim kia tuyệt đối không thể se duyên qua loa với một tên đàn ông như vậy được, chuyện này có điều kì lạ, nhưng, hắn phải chết.”
Lão Đạo bình tĩnh nói: “Chết thì tất nhiên phải chết, chẳng qua, trước khi cháu muốn hắn chết, cháu phải làm rõ xem vì sao người phụ nữ đó phải làm vậy.”
Đạo Tàng Thiên im lặng.
Hai mắt lão Đạo từ từ nhắm lại, tiếp tục cắn trái cây, ghế khẽ đung đưa.
Đạo Tàng Thiên nói: “Đây là một bàn cờ.”
Lão Đạo không nói gì.
Đạo Tàng Thiên trầm giọng nói: “Cháu đã dùng thẻ tre tính rồi, nhưng tất cả đều bình thường.”
Lão Đạo nhẹ giọng nói: “Tất cả bình thường mới là không bình thường.”
Đạo Tàng Thiên cau mày.
Lão Đạo nói: “Năm đó từ khi bắt đầu người phụ nữ kia đã phản đối cuộc hôn nhân ấy, cái này có thể hiểu, suy cho cùng, ai cũng không muốn trở thành quân cờ, trở thành vật hi sinh. Nhưng, cháu phải hiểu một điểm, bây giờ cô ta là thánh chủ của Thánh Vương Điện, vì sao cô ta lại trở thành thánh chủ? Cô ta đi xuống một chuyến, mang thai một đứa trẻ, sau khi quay về, vị thánh chủ kia đột nhiên rơi đài...”
Đạo Tàng Thiên nói: “Người đàn ông đó là mấu chốt!”
Lão Đạo nói: “Cũng có khả năng đứa trẻ đó mới là mấu chốt.”
Đạo Tàng Thiên cau mày.
Lão Đạo nói: “Trước khi cháu muốn giết người đàn ông đó, cháu phải làm rõ, vì sao người phụ nữ đó muốn làm thế, và vì sao cô ta cười đến cuối cùng.”
Hai mắt Đạo Tàng Thiên từ từ nhắm lại: “Ông nội, trước thực lực tuyệt đối, bất kì mưu trí gì cũng đều là mây trôi thôi.”
Lão Đạo liếc xéo y một phát. “Nhưng cháu có thực lực tuyệt đối à?”
Đạo Tàng Thiên lắc đầu: “Không có.”
Lão Đạo chế nhạo: “Thế cháu nói cái rắm á?”
Đạo Tàng Thiên nói: “Cháu hiểu ý của ông nội, cũng biết ý đồ của người phụ nữ kia, cô ta làm tất cả những điều này, là cố ý chọc giận cháu, để cháu đi giết người đàn ông kia, nhưng hiển nhiên người đàn ông kia cũng không đơn giản, cô ta đang đào bẫy, dẫn chúng ta nhảy vào. Còn cái bẫy này, chúng ta lại không thể không nhảy, người đàn ông kia không chết, thì sự sỉ nhục sẽ mãi mãi đi theo cháu và dòng họ Đạo Thương ta. Những thứ cô ta làm là âm mưu, không có giải pháp.”